Lương Ly để chén đậu hủ hoa với quẩy chiên lên bàn, tiền lẻ thối lại thì đặt xuống bên tay Bảo Trân, Bảo Trân không buồn ngó tới, cứ cúi đầu ăn của mình.
Mẹ Thẩm bưng nồi cơm chan canh ra, với một dĩa đậu nành xào cải muối, múc cho Lương Ly một chén, rồi xé đôi cây quẩy chia ra.
Ai cũng lặng thinh, bầu không khí có chút kỳ cục, Lương Ly biết là có người đang bực bội.
Bỗng Bảo Trân hậm hực nói: “Mẹ à, lần sau giường của con không cho người khác ngủ, mẹ biết rõ con sợ nhất là rệp.”
“Con rệp đó bị anh mày giẫm chết rồi, giường mẹ cũng lấy nước sôi dội qua một lần, mày rối cái gì mà rối!” Mẹ Thẩm húp sột soạt cơm chan canh: “A Ly là người nhà mình, một nhà cả thảy đó nghen!”
“Con không cần biết, tóm lại giường của con thì không cho người khác nằm.” Bảo Trân thấy Lương Ly gắp một hột đậu nành rớt xuống bàn, lăn tròn, liền nhíu mày chê trách: “Biết cầm đũa không vậy? Ngốc nghếch!”
Mẹ Thẩm trừng mắt lườm cô một cái: “Lại còn bươi chuyện không đâu nữa hả!” Bà múc một muỗng đậu nành bỏ vô chén Lương Ly: “Ăn đi, đừng để ý tới dì nhỏ, nó thần kinh đó mà.”
Bảo Trân càng thêm bực dọc, hất cái chén đậu hủ hoa còn nửa chén ra, đứng dậy xách cái thau sứ men đỏ có vẽ hoa, với khăn mặt cùng xà bông thơm, đi múc nước rửa mặt.
Mẹ Thẩm nhìn thấy phí của, vừa lầu bầu mắng đồ phá của, vừa bưng qua ăn sạch.
Ăn sáng xong, bà buộc tóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903828/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.