Những ngày của Lương Ly trôi qua thật chán chường. Người lớn phải đi làm, Mẹ Thẩm thì cần kiệm lo việc nhà, chiếc tivi được phủ bằng một tấm gấm to màu đỏ sẫm, phải đợi đến tối Thẩm Hiểu Quân về, mới mở ra xem bản tin thời sự và phim bộ.
Cô cũng chẳng định tìm bạn chơi, vì sớm muộn gì cũng sẽ trở về Tân Cương, tránh cho lúc chia tay thêm buồn. Đọc hết mấy quyển Điện Ảnh Đại Chúng và Tân Dân Vãn Báo khó hiểu của Bảo Trân thì đã qua năm ngày, cô chạy ra ban công, thấy mẹ Thẩm đang thạo thạo đạp máy khâu.
Mẹ Thẩm giũ giũ chiếc váy, ướm lên người cô: “A Ly, ngoại làm cho con nè, đẹp hông?”
Vải hoa nền xanh đậu rất nhã nhặn, Lương Ly gật gật đầu: “Đẹp lắm! Khi nào chú Lưu tới đón con về Tân Cương?”
Mẹ Thẩm cúi đầu nói: “Để ngoại may thêm hai cái tay phồng, cái váy này không thua gì ngoài tiệm đâu, tây lắm đó!”
Lần này Lương Ly không mắc bẫy, vẫn khăng khăng: “Ngoại gọi điện cho chú Lưu đi, dặn chú đừng có quên tới đón con.”
Mẹ Thẩm nói: “Ngoại đâu có số điện thoại của cậu ấy.” Rồi đạp bàn máy, lạch cạch, chẳng buồn để ý cô nữa.
Lương Ly bĩu môi, tiu nghỉu đi vào trong phòng. Bảo Trân thường ba giờ rưỡi tan ca sớm, vừa về đang châm thêm nước sôi vào ly bột sữa mạch nha để uống, mùi thơm béo lan khắp nơi. Nãy giờ hai người nói chuyện cô cũng nghe được, liền cười hỏi: “Tân Cương có cái gì hay đâu? Mà sao con cứ nhớ hoài muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903829/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.