Lúc ăn cơm chiều, mẹ Thẩm nhịn không được hỏi: “Ái Ngọc về nhà mẹ ruột hơn một tuần lễ, bả lại giận dỗi chuyện gì nữa vậy?”
Thẩm Hiểu Quân bặm môi chỉ qua phía Lương Ly đang gặm đùi vịt quay, mẹ Thẩm hiểu ý, hừ một tiếng: “Kệ con nhỏ đi! Mày cũng đừng có rước về, muốn về thì về, hổng muốn về thì thôi! Căn nhà này hiện tại còn là mẹ làm chủ, người ngoài đừng có chỉ tay năm ngón!”
Bảo Trân gắp miếng cải chua xào chua cay bỏ miệng, cười nói: “Anh, chừng nào anh với chị dâu đi bệnh viện khám đi, năm năm rồi mà chưa có tin vui. Em có hỏi bác sĩ sản khoa, có bệnh thì lo trị sớm càng tốt đó!”
“Có bệnh cái đầu mày, đồ thần kinh!” Thẩm Hiểu Quân lấy đầu đũa gõ một cái thiệt mạnh lên trán em gái, Bảo Trân ôm trán la toáng: “Mẹ, coi anh kìa… lại ăn h**p con nữa rồi!”
“Ăn cơm đàng hoàng, bớt nói vài câu, thiên hạ mới yên ổn.” Mẹ Thẩm càng nghe càng thấy nhức đầu, đây cũng là một nỗi khổ trong lòng bà. Bà bèn múc canh mướp hầm trứng dằm vô cơm mà ăn.
Thẩm Hiểu Quân ăn xong sớm nhất, nóng tới mồ hôi nhỏ giọt, cởi cái áo ba lỗ ướt sũng, đứng chắn gió trước cây quạt máy như bức tường thịt, tiện tay mở tivi, có giọng đàn bà đang ca: “Đêm qua, những vì sao đêm qua đã rụng xuống, biến mất nơi dải Ngân Hà xa xăm…”
Mẹ Thẩm giật mình: “Phim Tinh tú đêm qua bắt đầu rồi đó!” Bà bưng chén ngồi phịch xuống ghế sofa coi tivi.
Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903830/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.