Vì trời nóng, trong phòng nếu không mở quạt điện thì nóng hầm hập như cái lò hấp, người ta đều biến thành mấy cái bánh bao nhân thịt bọc da.
Buổi tối trong hẻm càng lúc càng nhiều người ra ngoài hóng mát, vừa tiết kiệm tiền điện, lại vừa có thể tụm ba tụm bảy tán gẫu, là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong ngày.
Trần Hoành Sâm xách cái ghế trúc nhỏ ra, thấy Lương Ly đang gãi ngứa cho con mèo tam thể lật bụng nằm phơi, bèn ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu vừa mới tắm xong, tóc còn nhỏ giọt nước.
Lương Ly dí sát vào tóc cậu, hít mạnh một hơi: “Anh thoa cái gì vậy, sao mà thơm dữ?”
Trần Hoành Sâm nói: “Mẹ anh nói anh ngày nào cũng chạy ra ngoài đá banh, nắng hại da đầu, ép anh xài dầu xả, cái loại chai vàng hiệu Phong Hoa đó.”
Cậu luồn tay vò vò mớ tóc, đưa ngón tay lên ngửi: “Cũng đâu phải con gái, thơm với tho gì, sau này anh khỏi xài nữa.”
Lương Ly biết bà ngoại cô vẫn thường dùng dầu gội hiệu Hải Âu, mùi biển xanh, chứ Phong Hoa thì chưa từng nghe qua.
Trần Hoành Sâm hạ giọng hỏi: “Mà mày còn muốn về Tân Cương hông?”
Lương Ly nghe không lọt hai chữ “Tân Cương”, gật đầu rồi lại lắc đầu, buồn buồn nói: “Em đâu có về được nữa!”
Trần Hoành Sâm thò tay vô túi lục lục, chìa ra trước mặt cô, khẽ nói: “Cái này là gì?”
Lương Ly thấy một cuộn tiền dày cộm, cũ mới lẫn lộn, trợn tròn mắt: “Anh ăn cắp hả?”
“Xàm xí cái gì đó.” Trần Hoành Sâm rút về bỏ lại túi: “Đây là tiền anh dành dụm, có một trăm năm chục đồng. Mày không phải muốn về Tân Cương sao, đủ mua vé xe lửa rồi.”
Lương Ly vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ, công tử nhà giàu quả nhiên khác biệt, một phát đưa ra số tiền bằng hai tháng tiền lương mẹ cô phải làm muốn chết mới kiếm được.
Mà cám dỗ được về Tân Cương thì quá lớn! Con nhỏ mười mấy tuổi như cô làm sao cưỡng nổi, nhưng vẫn còn chần chừ: “Đây là tiền của anh, em không thể lấy.”
Trần Hoành Sâm nói: “Đợi mày về bên cha mẹ ở Tân Cương, kêu họ gởi tiền bưu điện lại cho anh là được chứ gì!”
Lương Ly thấy lời này cũng hợp lý, lập tức nở nụ cười, tim đập thình thịch, mắt sáng lấp lánh, hớn hở vừa nắm lông mèo vừa ngại ngùng: “Nhưng em đâu biết đường đi nhà ga xe lửa!”
Trần Hoành Sâm nói: “Đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên. Anh biết đi xe điện mấy chuyến thì tới ga, anh đưa mày đi!”
Như vậy thì chuyện cậu từng quỳ trước cô sẽ chẳng còn ai biết nữa!
Lương Ly nghĩ một hồi: “Chuyện này hổng được để người lớn biết, chỉ có trời biết đất biết, em với anh biết thôi!”
Trần Hoành Sâm chịu hứa cũng chưa đủ, còn phải móc ngoéo, thề treo cổ trăm năm không được đổi lời.
Trong radio vang lên giọng nữ giới thiệu, bản kế tiếp là dân ca Tân Cương “Cô gái Đạt Bản Thành”, do Khắc Lý Mục trình bày.
Sư phụ Tôn vẫn nằm trên giường bố, phe phẩy quạt mo đuổi muỗi, gọi lớn: “A Ly à, nhảy một khúc vũ điệu Tân Cương coi, lẹ lên, nhạc lên rồi đó!”
Lương Ly dạ một tiếng, thả con mèo ra, đứng dậy kéo kéo váy, theo nhạc mà vỗ nhịp, dậm chân, lướt bước, lắc eo, xoay vòng, uốn cổ. Điệu múa linh hoạt, dáng vẻ duyên dáng tươi tắn.
Ở Tân Cương, có hai thứ cô không thua gì con nít người Duy Ngô Nhĩ: một là nhảy múa, hai là đánh lộn.
Trần Hoành Sâm nhìn mà ngẩn ngơ.
Trong hẻm có mấy người rướn cổ ngó qua, thầy Diêu mặc áo lụa trắng xách nồi nhỏ bánh canh hoành thánh, vừa thong thả vừa đi tới. Ông đứng xem một hồi, bỗng đặt cái nồi lên ghế, bắt nhịp, bước chân, nhún vai, cùng Lương Ly nhảy theo.
Lương Ly có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không luống cuống, cảnh tượng như vậy cô thấy nhiều ở chợ rồi: nam nữ dân tộc thiểu số muốn nhảy là nhảy, chẳng có gì ràng buộc… Thế là cô vòng quanh ông mà múa, hẻm có hơi hẹp, không thể tung hết động tác, nhưng vì vui quá nên cô càng nhảy càng phấn khởi.
Khi khúc hát dứt, mọi người vỗ tay rần rần. Thầy Diêu mỉm cười xoa đầu cô, chẳng nói chi thêm, lại xách cái nồi, ung dung rời đi.
Mẹ Thẩm thò nửa người ra khỏi ban công: “A Ly à, vô tắm rửa đi con!”
Lương Ly liếc mắt ra hiệu với Trần Hoành Sâm, rồi mồ hôi nhễ nhại bước lên lầu về nhà.
Trong lúc tắm, cô hỏi mẹ Thẩm: “Nhà Trần Hoành Sâm ở bự quá trời, gia đình họ giàu dữ lắm hả ngoại?”
Trương Ái Ngọc cũng đang cúi đầu gội tóc bên cạnh, nói: “Hồi trước nguyên căn lầu đó đều là của nhà họ, sau này mới lần lượt có người dọn vô, tụi mình chỉ có quyền ở, còn người ta là chủ quyền thật sự.”
Mẹ Thẩm kỳ cọ cánh tay nhỏ của Lương Ly: “Nhà họ Trần vốn là dòng dõi nhà kinh doanh, nghe nói thời Dân Quốc mở mấy cái xưởng lớn, sau đó mới công tư hợp doanh. Ba của Hoành Sâm giỏi lắm, ưa nghiên cứu, làm gì cũng phát tài. Năm 1987 còn trúng giải đặc biệt xổ số, nổi hứng chạy đi làm thủy thủ, chuyên chạy tuyến quốc tế. Cậu ấy tiếng Anh giỏi cực, mấy năm nay đã lên tới chức đại phó rồi. Trong nhà họ cái gì cũng có, thứ gì cũng đầy đủ, đúng là một nhà mà ông Thần Tài phải rượt theo sau lưng luôn đó!”
Trương Ái Ngọc nói: “Hôm nay mẹ của Hoành Sâm bận cái đầm đó, con nhìn hoa văn kiểu dáng, bên Thượng Hải này chưa từng thấy qua.”
Mẹ Thẩm há miệng ra mà chẳng thốt nên lời, nói nữa thì thành ra khoe chồng người ta có bản lãnh, mà Thẩm Hiểu Quân rốt cuộc cũng là con trai mình, không thể để con dâu coi thường.
Trương Ái Ngọc cũng im lặng, chỉ có Lương Ly, nghe mà cắn răng ganh tỵ!
Ngày hôm sau buổi trưa, nắng gắt chói chang, ve sầu kêu inh ỏi.
Thấy Lương Ly đang ngủ trưa say sưa, mẹ Thẩm nhân lúc rảnh rỗi bèn chạy qua nhà thầy Diêu chơi mạt chược.
Nào ngờ Lương Ly vốn chẳng buồn ngủ, lim dim mắt thấy bà rón rén bước ra ngoài, lập tức bật dậy, khoác cái cặp lính màu xanh rêu có ngôi sao đỏ, đẩy cửa lưới đi ra.
Trong nhà thầy Diêu đã vang lên tiếng xào bài loạt xoạt như gió mưa.
Cô cởi giày, bước xuống tầng hai, Trần Hoành Sâm đã đứng chờ ở cửa, hai đứa sánh vai xuống tầng một.
Sư phụ Tôn vì trời nóng ăn chẳng vô, đang đứng trước bếp trộn mì lạnh, nghe động tĩnh thì nói: “Ăn hai gắp mì lạnh rồi hãy đi chơi.”
Ông rút ra hai đôi đũa đưa cho tụi nhỏ.
Lương Ly nhìn thấy từng sợi mì đều được áo lớp sốt bơ đậu phộng sền sệt, lại chan thêm giấm Trấn Giang và chút dầu ớt. Thèm không chịu nổi, cô liếc mắt với Trần Hoành Sâm, bèn cầm đũa tính ăn một gắp thôi.
Ai dè vừa ăn là không dừng lại được, đến nỗi sư phụ Tôn phải đuổi cả hai đi.
Hơi nóng hầm hập, ánh nắng rọi con đường giữa hẻm đến cháy trắng, hai bên có mái che thì rợp bóng.
Hai đứa bước trong bóng râm, lúc trước lúc sau, từ trong rèm cửa có tiếng bình đán vẳng ra.
Mấy con mèo nằm ườn dưới đất không buồn nhúc nhích, chậu hoa bóng nước trong thau cũ cũng rũ rượi.
Đi mãi tới đầu hẻm cũng chẳng gặp ai, đều trốn trong nhà bật quạt điện.
Lương Ly bỗng đứng khựng lại nói: “Em còn phải thay Kiều Vũ mang đồ cho ba của anh ấy nữa.”
Hai đứa lại quay về, gõ cửa nhà Kiều Vũ, may mà Kiều Vũ có ở nhà.
Nghe xong ý tứ, cậu bèn gỡ mấy tấm bằng khen dán trên tường xuống, cùng một phong thư đưa cho Lương Ly.
Lương Ly cẩn thận cất vào cặp.
Có lẽ tuổi nhỏ chưa hiểu biệt ly, chẳng ai cảm thấy luyến tiếc!
Mẹ Kiều vốn kỹ tính, vừa về nhà liền phát hiện ra bằng khen có chỗ khác lạ.
Hôm đó, mẹ Thẩm gặp may, ván nào cũng toàn thanh nhất sắc, nhất là khi cầm được bộ “Trường Thành” trong tay, thật sự tuyệt đỉnh!
Bà đang chuẩn bị đưa tay bốc quân…
Thì mẹ Kiều hốt hoảng chạy vào: “Mẹ Thẩm, không xong rồi, sắp có chuyện lớn!”
Mẹ Thẩm cười ha hả: “Con đừng la, bộ mạt chược này là phải lấy mạng ba người kia mới được!”
Mẹ Kiều sốt ruột kéo tay bà: “Dì còn rảnh rang ngồi đây xếp gạch nữa hả! A Ly đi nhà ga xe lửa rồi, nó muốn về Tân Cương đó!”
Mẹ Thẩm nửa tin nửa ngờ: “Nó trong người có đồng nào đâu, cùng lắm năm đồng, về sao nổi?”
Mẹ Kiều nói: “Trần Hoành Sâm đi chung với nó ra ga rồi!”
Sắc mặt mẹ Thẩm vụt biến đổi.
A Ly đúng là không có tiền, nhưng lỡ cậu ấm giàu có Trần Hoành Sâm ra tay giúp thì sao!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.