Vì trời nóng, trong phòng nếu không mở quạt điện thì nóng hầm hập như cái lò hấp, người ta đều biến thành mấy cái bánh bao nhân thịt bọc da.
Buổi tối trong hẻm càng lúc càng nhiều người ra ngoài hóng mát, vừa tiết kiệm tiền điện, lại vừa có thể tụm ba tụm bảy tán gẫu, là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong ngày.
Trần Hoành Sâm xách cái ghế trúc nhỏ ra, thấy Lương Ly đang gãi ngứa cho con mèo tam thể lật bụng nằm phơi, bèn ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu vừa mới tắm xong, tóc còn nhỏ giọt nước.
Lương Ly dí sát vào tóc cậu, hít mạnh một hơi: “Anh thoa cái gì vậy, sao mà thơm dữ?”
Trần Hoành Sâm nói: “Mẹ anh nói anh ngày nào cũng chạy ra ngoài đá banh, nắng hại da đầu, ép anh xài dầu xả, cái loại chai vàng hiệu Phong Hoa đó.”
Cậu luồn tay vò vò mớ tóc, đưa ngón tay lên ngửi: “Cũng đâu phải con gái, thơm với tho gì, sau này anh khỏi xài nữa.”
Lương Ly biết bà ngoại cô vẫn thường dùng dầu gội hiệu Hải Âu, mùi biển xanh, chứ Phong Hoa thì chưa từng nghe qua.
Trần Hoành Sâm hạ giọng hỏi: “Mà mày còn muốn về Tân Cương hông?”
Lương Ly nghe không lọt hai chữ “Tân Cương”, gật đầu rồi lại lắc đầu, buồn buồn nói: “Em đâu có về được nữa!”
Trần Hoành Sâm thò tay vô túi lục lục, chìa ra trước mặt cô, khẽ nói: “Cái này là gì?”
Lương Ly thấy một cuộn tiền dày cộm, cũ mới lẫn lộn, trợn tròn mắt: “Anh ăn cắp hả?”
“Xàm xí cái gì đó.” Trần Hoành Sâm rút về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903831/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.