Thầy Diêu bưng cái nồi thép nhỏ đi lên lầu, tới cửa mới nhận ra Lương Ly và mẹ Thẩm theo sau. Thầy khẽ gật đầu với mẹ Thẩm, mỉm cười với Lương Ly: “A Ly, lại đây cùng ăn điểm tâm.”
Lương Ly ngó bà ngoại, mẹ Thẩm nói: “Đến nhà thầy Diêu phải biết giữ lễ, đừng chạy lung tung, đừng sờ mó bậy bạ!”
Xem như đã đồng ý.
Đổi dép xong vào phòng, chỗ không lớn nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ. Nổi bật nhất là cây đàn dương cầm đen bóng loáng có thể soi ra bóng người.
Thầy Diêu lấy ra tấm khăn trải bàn bằng vải gai màu xanh biếc in cúc vạn thọ vàng nhạt, phủ phẳng phiu trên bàn tròn gỗ hồng sắc, đặt cái nồi thép ngay ngắn. Rồi từ tủ kính lấy ra ba chiếc tách nhỏ bằng sứ trắng, miệng viền hoa nổi, tráng men vàng óng. Thầy dùng muỗng sứ múc cà phê rót vào tách, lần lượt thêm đường cục, đường cát mịn và kem sữa, ngón tay thon dài kẹp lấy chiếc thìa vàng nhỏ khuấy vòng vòng thật khẽ. Lương Ly nhìn đến sững sờ, cô chưa từng thấy cách uống cầu kỳ tao nhã như thế, đầy đủ nghi thức, khiến cả tâm hồn đều rung động.
“Gọi Kiều Vũ lại uống cà phê.”
Lương Ly chạy ra ban công. Ban công hình bán nguyệt kiểu Tây, vươn ra ngoài, rộng rãi. Mấy chậu ngói to nhỏ trồng đầy hoa cỏ, rực rỡ muôn màu, bên tường còn giàn tử đằng, từng chùm tím mờ buông rủ. Kiều Vũ đang ngồi xổm trước một chậu cây, dùng xẻng nhỏ xới đất, nhổ cỏ. Lương Ly gọi cậu vào uống cà phê, liếc thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903835/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.