Lương Ly cúi xuống vòi nước rửa mặt, mấy người đàn bà trong hẻm đều mỉm cười. Người kia xoay xe đạp, vắt chân leo lên, suýt nữa nghiêng cả xuống cống, cái giỏ xe trống không, vẻ mặt anh ta cũng rỗng không chẳng khác gì.
Lương Ly thấy anh ta thật đáng thương, bèn trừng mắt dữ dằn với chị A Khánh. Mẹ Thẩm đi tới dặn dò: “A Ly, cơm sáng để trên bàn, ngoại phải ra ngoài một lát, đã nói với mẹ Hoành Sâm rồi, trưa nay con qua nhà dì ấy ăn cơm. Còn nữa, đừng có làm ồn tới dì út, đi đứng phải nhẹ nhàng, nó tới là dễ phát điên lắm đó!” Nói rồi bà kéo lại quai túi trượt xuống khuỷu tay lên vai, vuốt phẳng nếp nhăn dưới nách, vẫn mặc chiếc sơ mi lụa màu nho tím, cái khuy trước ngực từng bung nay đã được khâu chặt lại.
Phụ nữ Thượng Hải luôn có vài bộ đồ đẹp để dành riêng khi ra ngoài hay gặp khách quý.
Lương Ly leo cầu thang về nhà, có lẽ nghe tiếng bước chân, mẹ Trần kéo cửa lưới ló đầu ra hỏi: “A Ly, muốn ăn gà kho hay uống canh gà?” Lương Ly lễ phép đáp: “Dì Trần, con cái nào cũng thích.”
Mẹ Trần thở phào: “Vậy thì uống canh gà đi, dì bỏ thêm ít nấm hương. Trưa nay nhớ qua sớm ăn cơm. Ồ, Hoành Sâm cũng sắp về rồi.”
Lương Ly đáp một tiếng, bước vào trong nhà, lặng ngắt như tờ, chỉ có cái quạt máy phành phạch quay đầu. Cô đặt ly, kem đánh răng, bàn chải ngay ngắn, rồi mang khăn ra ban công phơi. Hơi nóng hầm hập len vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903837/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.