Lương Ly bưng hai bát cơm ra thì cả người cứng đờ.
Trần Hoành Sâm ngồi vào chỗ của cô khi nãy, cúi đầu xới một thìa cơm, rồi khen mẹ: “Bữa nay cơm nấu ngon, mùi khét nhẹ hơn trước rồi.”
Mẹ Trần đặt cái nồi đất to đựng canh gà lên bàn, mặt mày hớn hở: “Thấy chưa, mẹ canh nồi suốt, sợ nó cháy.”
Bà mở nắp, dùng muôi nhẹ nhàng hớt lớp mỡ vàng nổi trên mặt, bắt đầu múc canh.
Lương Ly đưa một bát cho mẹ Trần, bát kia đặt trước mặt mình, nhưng không dám động đũa, lòng bàn tay vã mồ hôi. Cô nghiêng đầu nhìn Trần Hoành Sâm: “Cơm anh ăn là của em, em với anh đổi!”
Trần Hoành Sâm “ồ” một tiếng, định đưa bát cho cô, mẹ Trần ngăn lại: “Ăn dở rồi, sao mà cho A Ly ăn được?”
Rồi bà quay sang hỏi Lương Ly: “Chân gà, cánh gà, mề gan có thích ăn không?”
Lương Ly gật đầu: “Dạ thích!” lại nói thêm: “Bát cơm của anh Sâm, con ăn trước rồi.”
“Đừng để ý nó, con ăn bát cơm mới đi!” Mẹ Trần đặt canh gà trước mặt cô: “Gan mề này vốn dĩ trước kia mẹ ăn, sau bị chị Tuyết Cầm của con giành mất.”
Nghe cô gọi “anh Sâm” ngọt lịm, Trần Hoành Sâm cười: “Anh không chê mày đâu!”
Lương Ly lúc này tiến thoái lưỡng nan, thừa nhận thì xấu hổ, mà không nói cũng nghẹn. Cơm đưa vào miệng, trán cô lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch như muốn bật khỏi cổ họng.
Trần Hoành Sâm lại nhìn kỹ cô: “Mày cắt tóc rồi à? Vẫn là buộc bím đẹp hơn, nhảy múa Tân Cương, vung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903838/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.