Trời vừa tảng sáng, trong không khí còn vương chút mùi hôi nhàn nhạt của xe chở phân vừa chạy ngang, đèn đường tắt đi ánh vàng đã rọi suốt một đêm.
Trong hẻm vang tiếng người trò chuyện, tiếng nước máy chảy, tiếng đánh răng mạnh quá mà muốn ói, tiếng em bé khóc oe oe, thậm chí còn nghe được tiếng gà gáy. Lương Ly mơ màng dụi mắt, chợt nhớ ra là con gà ấy do người bà con ở ngoại thành của dì Tiết đem tặng, nhất thời chưa giết kịp, đành tạm cột ở gian bếp.
Cô nhìn đồng hồ, bật dậy, mặc đồng phục, rửa mặt đánh răng, rồi cầm lược gỗ chạy ra ban công chải tóc. Trên tường đóng một cái đinh sắt, treo cái kiếng tròn xanh bạc hà, cô bước lên ghế đẩu, ghé sát mặt vào, chải phần tóc mái phía trước. Vừa ngẩng lên thì thấy cửa sổ hổ đối diện mở ra, có người đem một thúng hạt dưa đặt lên ngói hong khô. Mặt mũi thì không thấy rõ, chỉ trông thấy cánh tay gầy guộc, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc bích xanh biếc.
“ A Ly! Mau dậy lẹ đi, còn đi học nữa.” Mẹ Thẩm đã nấu xong cơm chan nước, cắt thêm một trái dưa chuột muối mặn bỏ vô chén nhỏ, nhỏ thêm mấy giọt dầu mè trộn lên.
Lương Ly vội leo xuống ghế, lấy giẻ lau dấu chân, rồi chạy ùa tới bàn ngồi ăn sáng.
Thẩm Hiểu Quân mặc áo ba lỗ trắng, quần sọc xanh, ngáp ngắn ngáp dài từ gác lửng đi xuống, chợt nhớ ra chuyện gì liền hỏi: “Điểm thi giữa kỳ có ra chưa?”
“Dạ chưa.” Lương Ly cầm quả trứng gà luộc gõ vào cạnh bàn cho nứt vỏ rồi lột. Thẩm Hiểu Quân nói: “Tụi Kiều Vũ, Hoành Sâm đều có điểm hết rồi.”
“Mấy anh lớp sáu, thầy cô chấm lẹ hơn.”
Mẹ Thẩm nghe vậy liền hỏi: “Kiều Vũ, Hoành Sâm thi cỡ nào?”
Thẩm Hiểu Quân đáp: “Y như cũ, Kiều Vũ đứng nhất, Hoành Sâm đứng thứ mười.”
“Kiều Vũ đúng là làm nở mày nở mặt cho mẹ nó, thi lần nào cũng không rớt khỏi hạng nhì.” Mẹ Thẩm cảm thán: “Còn Hoành Sâm đầu óc thông minh, mà chỉ lo ham chơi, không chịu học hành.”
Rôi bà lại quay sang nói: “A Ly, con đừng có đem về ba cái hột vịt muối nữa coi như tiến bộ rồi.”
“Ờ há, nói đúng đó!” Thẩm Hiểu Quân cười hô hố, rồi đi xuống lầu rửa mặt.
Lương Ly không phản bác, sự thật thì hùng hồn hơn ngàn lời, cô đem bài kiểm tra đặt ngay trước mặt họ còn hữu hiệu hơn hết thảy. Ăn xong cháo loãng, cô lau miệng, chào ngoại một tiếng, khoác cặp sách, xách cái túi vải đựng hộp cơm nhôm chạy xuống lầu.
Trần Hoành Sâm đang chờ buộc dây giày ở cửa, cùng cô đi ra khỏi khu bếp lò. Ngoài cửa, sư phụ Tôn mở vòi nước chà đế giày, miệng càm ràm: “Gà không buộc kỹ, bay tứ tung, ỉa bậy, thúi muốn chết.” Thấy hai đứa đi ngang liền bảo: “Cẩn thận dẫm trúng phân gà đó nghen.”
Lương Ly vội nhấc đế giày lên coi, không có. Trần Hoành Sâm thì tỉnh bơ, chẳng buồn nhìn.
Thẩm Hiểu Quân cùng bọn A Bảo đứng nép ở góc tường tám chuyện, thấy Lương Ly liền hỏi: “Còn vé xe không?” Lương Ly đáp là còn. A Bảo búng cái tàn thuốc xuống đất, dẫm hai cái, vừa nói: “Chú sắp chạy xe ra ga, tiện đường chở tụi bây tới trường.”
Không phải chen chúc xe buýt nên cả đám đều vui vẻ. Trần Hoành Sâm nói: “Còn có Kiều Vũ với Lý Kiến Phong nữa.” A Bảo “ừ” một tiếng, liền có chiếc khăn tay bay lả tả xuống, anh ta đưa tay chụp gọn, đưa lên mũi hít, mùi dầu gió nồng nặc, anh ta cũng chẳng trả lại, vo viên nhét vô túi. Lương Ly nháy mắt với Trần Hoành Sâm, bụm miệng cười trộm.
Kiều Vũ và Lý Kiến Phong đã đứng đợi ở đầu hẻm. Lý Kiến Phong bình thường lôi thôi, áo thì sứt nút, giày thì tróc gót, nhưng đi học lại khác, ăn mặc tươm tất. Cậu ta không muốn ngồi chung với Lương Ly, nên chọn ghế phụ ngồi.
Lương Ly đã biết tại sao cậu ta khó chịu với mình. Có lần dì Bảo Trân tới quán nhà cậu ta ăn mì bò, vốn dĩ khách là bà con trong xóm thì thịt bò sẽ được xắt thêm vài miếng. Nhưng hôm đó bà chủ không có ở tiệm, Kiến Phong làm đúng nguyên tắc mỗi tô năm lát, không thiên vị. Bảo Trân giận liền chửi cậu quê mùa, keo kiệt. Tối đến, mẹ cậu phải dắt con tới xin lỗi. Cậu thì cứng đầu, nghĩ mình không sai, từ đó ghi hận với nhà họ Thẩm.
Lương Ly ngồi giữa, hai bên là Trần Hoành Sâm và Kiều Vũ, còn A Bảo nổ máy xe. Anh ta nhường cho một chiếc điện xa qua trước, rồi mới quẹo đầu chạy ra đường Hoài Hải. Mở radio, trong đó vọng ra tiếng hát khàn khàn của một người đàn ông: “Đôi mắt đen láy và nụ cười của em, làm sao quên được gương mặt em thay đổi, tháng ngày xưa kia nhẹ như khói đã trôi, quay đầu lại thì đã mấy năm vội vàng…”
Trần Hoành Sâm nhìn bầu trời ngoài cửa kính bắt đầu chuyển xanh, mặt trời như lòng đỏ trứng gà luộc, bèn cất giọng hát theo:
“Trên đường đời mịt mù là nỗi phiêu bạt của em, tìm tìm kiếm kiếm trọn đời là bước chân của anh, bên chiếc gối cô đơn tăm tối là sự dịu dàng của em, sớm mai thức dậy nơi này là nỗi u sầu của anh…”
Lần đầu tiên Lương Ly nghe cậu hát, cô còn nhỏ, chưa hiểu gì chuyện yêu hận tình sầu, nhưng trong lòng lại mơ hồ buồn bã, nghe đến ngẩn ngơ. Mãi đến khi Kiều Vũ khẽ ho một tiếng, Lương Ly nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Anh cũng hát đi!” Kiều Vũ lắc đầu không đáp. Đợi Trần Hoành Sâm hát xong, cậu mới hỏi:
“Thầy Mã bên hợp xướng có tìm cậu không? Chuyện hát chính bài ‘Tôi và Tổ quốc của tôi’ đó?”
Thầy Mã đối với việc cậu hát chính không mấy vừa lòng, cứ chê mãi là cảm xúc chưa đủ dạt dào. Nghe đồn sắp để Trần Hoành Sâm thay thế, chuyện này làm cậu khổ sở vô cùng, cũng chẳng biết đến lúc đó phải ăn nói với mẹ ra sao.
Trần Hoành Sâm không hề né tránh: “Có đó, thầy Mã kêu tôi thử hát chính. Nhưng tôi từ chối rồi! Tôi chẳng hứng thú gì với ca hát hết, hơn nữa hôm diễn tôi còn có một trận bóng rổ.”
Thầy Mã bảo cậu thử, thực chất là muốn thay thế Kiều Vũ làm hát chính.
Chỉ là cậu cũng biết Kiều Vũ không có hộ khẩu Thượng Hải, năm tới phải lên cấp hai, cái danh dự từ những buổi giao lưu biểu diễn thế này đối với cậu ấy rất quan trọng. Thêm vô đó, thành tích học tập lại tốt, có hy vọng lớn được trường trọng điểm phá lệ nhận vào.
Bàn bạc với mẹ xong, thấy rằng chuyện này giúp ích cho Kiều Vũ nhiều hơn, còn với mình thì cũng không quan trọng nên cậu từ chối.
Kiều Vũ thầm thở phào, nhưng trong lòng lại dâng lên chút buồn man mác, xen lẫn ít nhiều không cam tâm. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc lá ngô đồng vàng úa rơi xuống, bị bánh xe hơi phía trước cán nát.
Lương Ly hỏi Trần Hoành Sâm: “Anh có thấy bà lão sống đối diện ban công nhà em không? Bà thường mở cửa sổ hổ, đặt một chiếc giày đỏ hoặc miếng vải quấn chân lên mái ngói đó. Ngoại em nói bà có chút vấn đề thần kinh.”
Trần Hoành Sâm đáp: “Anh quen bà đó, bà đâu có bệnh thần kinh, chỉ là quá già thôi! Nói chuyện thì lộn xộn chút.” Rồi cậu lại hỏi: “Mày muốn gặp hả? Anh dắt mày qua, bà ấy rất thích con gái.”
Lương Ly nói được đó! A Bảo tấp xe vô lề đường, nói: “Chú mày hổng chạy vô trong, không quay đầu xe được. Mấy đứa bây đi bộ qua đi! Nhớ mang theo đồ đạc nghen.” Cổng trường tiểu học trung tâm cũng chỉ cách đó mười mấy bước.
Cả đám đồng thanh cảm ơn rồi xuống xe. Lý Kiến Phong chạy trước, Trần Hoành Sâm bị mấy thằng cao kều gọi lại, bá vai bá cổ. Còn Kiều Vũ thì mặt lạnh tanh, lặng lẽ bước đi một mình. Lương Ly định theo cậu cùng đi, chợt nghe có người gọi sau lưng: “Lương Ly!”
Cô quay lại, liền đứng khựng, một cô bé cao ngang ngửa cô chạy ù tới, thở hổn hển, đó là bạn cùng lớp tên là Tiêu Na, cũng có hoàn cảnh giống hệt Lương Ly, từ Tân Cương được đón về, ở cùng với dì dượng, cậu mợ.
Kiều Vũ sắp tới cổng trường thì bất chợt chậm bước lại, như thể vô tình ngoái đầu nhìn ra sau, không thấy ai đi theo, cậu bèn thôi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.