Bà cụ bốc mấy viên kẹo tùng nhân bỏ vô đĩa, lại lấy thêm hai đĩa mơ khô và mơ muối, A Ly món nào cũng nếm thử, chợt ngửi thấy mùi ngọt thanh, tò mò hỏi: “Bà đang nấu trà hạnh nhân đó hả bà?”
Bà cụ vốn ngồi bên cạnh cười híp mắt nhìn bọn họ, nghe hỏi thì đứng dậy nói: “Bà nấu nước rượu nếp lê mùa thu.” Cái lò thiếc đặt ngoài ban công, nồi inox sôi ùng ục phát ra tiếng vang.
Kiều Vũ phấn khởi xung phong đi múc, A Ly phụ bưng vô, Trần Hoành Sâm thì vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Mỗi người một chén, bà cụ cũng có, bà cười, cầm muỗng múc một hớp nước đường uống rồi mới từ tốn nói với Kiều Vũ: “Việc này đừng có tranh làm, làm mất giá của thiếu gia nhà người ta.”
Kiều Vũ mặt đỏ bừng, bà cụ lại quay sang nói với A Ly: “Con chính là tiểu thư nhảy điệu Tân Cương trong hẻm phải không? Nhảy hay lắm, coi vô cùng sướng mắt.”
A Ly nhìn thấy gương mặt bà đầy nếp nhăn, hai bên thái dương còn có đốm nâu tuổi già, nhưng tóc nhuộm đen bóng, mắt sáng long lanh, môi vì rụng răng mà hơi tóp vào, lại toát lên vẻ hiền từ. A Ly hỏi: “Bà ơi, bà còn muốn coi nữa không?”
Bà cụ đáp là muốn, A Ly bèn kêu Kiều Vũ hát bài “Cô gái thành Đạt Bản”, cô kéo Trần Hoành Sâm cùng nhảy, đối với hai người họ cũng không khó, vì trong lớp “Ngôi sao nhỏ” thì đây là tiết mục bắt buộc.
Căn phòng nhờ tiếng ca tiếng cười mà náo nhiệt hẳn lên, nền gạch đỏ sậm bị dậm cho vang rền, dưới lầu có người la lên bụi tro rớt vô tô cơm rồi. Bà cụ phất tay bảo mặc kệ, cứ nhảy tiếp, cho đến khi có người lên gõ cửa, bà mới đưa ngón tay đặt trước miệng khẽ “suỵt”, liền ngừng hát ngừng nhảy, im lặng, người kia lầu bầu vài câu rồi đi, cả bọn nhìn nhau cười thầm, bà cụ vỗ tay như trẻ con. Sau đó, bà mở ngăn kéo lấy ra một phong thư gấp nếp ngay ngắn, nói: “Cán bộ Uỷ ban dân cư đem tới, nó đọc nhanh quá, bà nghe rối rắm, mấy đứa giúp bà đọc lại, từng chữ từng chữ một.”
Kiều Vũ học hành giỏi, tất nhiên để cậu đọc, thì ra là thư tìm thân nhân từ bên Đài Loan, Uỷ ban dân cư cảm thấy các chi tiết đều khớp với bà cụ, nên tới hỏi bà xin hình, tốt nhất viết một phong thư hồi đáp.
Bà cũ ngẩn ngơ thật lâu, mới gật gật đầu: “Đứa nhỏ nào giúp bà viết đây?” Trần Hoành Sâm nói: “Con muốn giúp, nhưng chữ con xấu, coi không được.”
Kiều Vũ vốn viết chữ đẹp, nhưng cũng tìm cớ từ chối, còn nháy mắt ra hiệu với A Ly, A Ly không thèm để ý, nói: “Để con viết cho bà!”
Bà cụ mừng rỡ đi lấy giấy bút, bà nói một câu, A Ly viết một câu, chữ nào không biết thì Trần Hoành Sâm chỉ, Kiều Vũ ngồi bên cạnh, từ đầu tới cuối không hé một lời.
Bà cụ gỡ cái khung hình vuông trên tường xuống, bên trong bày đủ cỡ ảnh đen trắng, chọn một tấm đã ngả vàng, chỉ cho A Ly xem, người phụ nữ trẻ trùm khăn voan chính là bà, người đàn ông mỉm cười bên cạnh là chồng bà. Bốn mươi năm cách biệt hai nơi, nay tuổi già sức yếu, nếu có thể gặp một lần, coi như trọn đời không tiếc, vậy cũng đã là tốt rồi.
Ra khỏi nhà bà cụ, A Ly mới hỏi Kiều Vũ: “Anh nháy mắt với em là có ý gì vậy?” Kiều Vũ nói: “Loại thư đó không phải chuyện bọn nhỏ tụi mình có thể viết, lỡ có chuyện gì, là rước xui xẻo đó.”
A Ly chẳng coi ra gì: “Cán bộ Uỷ ban dân cư kêu viết thì có chuyện gì chứ.” Kiều Vũ nói: “Vậy thì để cán bộ ủy ban dân cư viết cho bà đi.”
Trần Hoành Sâm thấy cậu làm quá: “Chỉ là một bức thư thôi, đâu cần sợ trước sợ sau!”
“Hai đứa con nít ranh!” Kiều Vũ có chút tức trong lòng, không thèm để ý bọn họ, quay người đi lên lầu về nhà.
A Ly cùng Trần Hoành Sâm tiếp tục men theo con hẻm đi tới phía trước, Trần Hoành Sâm hỏi: “Mày thi giữa kỳ có tốt không?” A Ly đáp: “Hạng mười hai trong lớp.”
Trần Hoành Sâm nghiêng đầu cười với cô: “Thi vậy là giỏi rồi mà!” A Ly ỉu xìu: “Nhưng Kiều Vũ nói em thi tệ lắm!”
“Đừng nghe nó! Anh nói mày thi giỏi thì là giỏi!” Trần Hoành Sâm vừa an ủi xong, chợt thấy hai ông chú đang đánh cờ tướng, cậu nổi hứng, vẫy tay với A Ly: “Mày về trước đi, lỡ mẹ hỏi anh, mày cứ nói không thấy.” Nói rồi, cậu liền ngồi xổm một bên xem đánh cờ.
Lương Ly bĩu môi, đẩy cửa bước vô trong lầu, gian bếp tập thể chỉ có hai nhà đang chuẩn bị cơm tối, dì Tiết và mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm mặc một cái áo sơ mi sọc cầu vồng, là đồ Bảo Trân bỏ đi. Bà thấy còn mới, bỏ thì tiếc, đem cho người khác thì cũng xót, nên giữ lại mặc, chỉ là bà đẫy đà hơn Bảo Trân nhiều, áo mặc lên người căng từng vòng, khiến ai nhìn cũng lo sẽ bục ra bất cứ lúc nào.
Nghe tiếng mở cửa, bà vừa vo gạo vừa nói: “A Ly về rồi à? Mau đi rửa tay, làm bài tập đi.”
Lương Ly chợt nhớ tới Tiêu Na, ngày nào cũng phải đổ bô, nghe mẹ càm ràm, chịu sắc mặt chú thím, bữa ăn chỉ có màn thầu kẹp trứng chiên, mùa hè qua lâu rồi mà còn mang dép lê…
Cô đi tới sau lưng mẹ Thẩm, đưa tay ôm lấy vòng eo chắc nịch của bà, chân thành nói: “Ngoại, con không ghét ngoại nữa.”
Mẹ Thẩm một tay bới gạo tìm sạn, nghe vậy thì cười nói: “Chắc chắn là mang về ba cái trứng vịt bự, nên mới nịnh hót bà đó…” Bên cạnh, dì Tiết đang thắng mỡ heo cũng cười theo.
Bữa tối đặc biệt làm một dĩa trứng chiên hành thơm phức để thưởng cho Lương Ly, mừng cô thi được hạng mười hai trong lớp. Thẩm Hiểu Quân nhắc tới: “Nghe Trương Hữu Phúc nói, bên Đài Loan có người đi tìm thân nhân, hình như tìm chính là bà cụ Ngụy ở đối diện.”
Lương Ly vừa ăn trứng vừa vểnh tai nghe.
Mẹ Thẩm vốn là khách quen của ủy ban dân cư, chuyện gì cũng biết: “Là một ông họ Ngụy nhờ cha mình đi tìm, mẹ có linh cảm, tám chín phần là không sai.”
Thẩm Hiểu Quân hỏi: “Bà cụ bao nhiêu tuổi rồi? Chưa từng nghe bà nhắc tới có con trai.”
“Là ông cụ Ngụy bên Đài Loan sau này cưới vợ sinh con.”
Trương Ái Ngọc tặc lưỡi hai tiếng: “Bà cụ Ngụy là cả đời không tái giá…” Rồi liếc sang Thẩm Hiểu Quân: “Đàn ông đúng là bạc tình.”
“Nói chi đó! Chồng em là ngoại lệ nghen!” Thẩm Hiểu Quân gắp một đũa trứng chiên bỏ vô chén cô, mẹ Thẩm làm lơ chuyện hai vợ chồng giỡn hớt, chỉ thở dài: “Cũng phải, tìm về như vậy, chẳng phải chỉ khiến thêm đau lòng hay sao.”
Nhà họ Trần cũng đang ăn cơm tối, Trần Hoành Sâm đã ăn ngấu nghiến tới chén thứ hai.
“Ăn chậm chút, trưa nay không ăn no sao? Đói tới vậy à?” Mẹ Trần hơi xót xa hỏi.
“Đúng là không ăn no.” Trần Hoành Sâm gật đầu: “Con chia cơm cho A Ly ăn rồi.”
Mẹ Trần nghe vậy thì sững người: “Nó ăn không đủ sao?”
Trần Hoành Sâm “dạ” một tiếng, không nói thêm gì. Đúng lúc cô Đào bưng qua một tô canh cá rô đồng nấu đậu hũ, mẹ Trần dặn: “Sáng mai làm thêm cho Hoành Sâm một hộp cơm, kẻo không đủ ăn.”
Cô Đào cười gật đầu, rồi hỏi: “Tuyết Cầm lại không về ăn cơm tối hả?”
Mẹ Trần đáp: “Chắc vậy, nói là đăng ký lớp học tiếng Anh gì đó, về không kịp, ăn ngoài với bạn học.”
Cô Đào cười nói: “Tuyết Cầm cũng tới tuổi quen bạn trai, yêu đương rồi đó!” Bà làm bảo mẫu ở nhà họ Trần nhiều năm, quan hệ thân thuộc lắm.
“Vậy sao!” Mẹ Trần cũng bật cười.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.