Lương Ly giật mình tỉnh dậy, nghe ngoài hành lang toàn là tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng gõ cửa cùng những tiếng quát khẽ. Cô dụi mắt ngồi dậy, thấy mẹ Thẩm, Bảo Trân và cả Thẩm Hiểu Quân từ gác xép đi xuống mở cửa ra ngoài.
Cô cũng hiếu kỳ xỏ giày, đi đến chỗ đầu cầu thang, nơi đã đứng kín hàng xóm. Không khí se lạnh, ánh đèn vàng vọt kéo cái bóng người dài ngoằng in trên tường vôi trắng, chao qua chao lại.
Lương Ly chen đến trước mặt Thẩm Hiểu Quân, bám chặt lan can cúi xuống nhìn, mới thấy rõ ba bốn cảnh sát đội mũ lưỡi trai rộng vành đang vây trước cửa nhà ông chủ mì bò ở tầng ba. Cửa mở toang, chốc sau, Kiến Cường bị còng tay sáng loáng, cúi đầu đi ra. Theo sau còn có hai cảnh sát khác, Kiến Phong khóc nức nở gọi anh rồi lao theo, bà chủ cũng òa khóc, bị một cảnh sát mặt không biểu cảm chặn lại. Họ đi rất nhanh, bậc thang bị giẫm “thình thịch” vang vọng. Thẩm Hiểu Quân giữ lấy Kiến Phong hỏi: “Ba mày đâu rồi?”
Kiến Phong vừa lau nước mắt vừa nấc lên: “Đi đánh bài rồi, còn chưa về.”
Thẩm Hiểu Quân lại hỏi: “Đi đánh bài ở nhà ai?” Thấy Kiến Phong lắc đầu, anh buột miệng chửi thề một câu rồi nói: “Tao đi tìm ông ta!”
Mẹ Thẩm vội gọi: “Ngoài trời lạnh, khoác thêm áo nữa. Ái Ngọc, Ái Ngọc, lấy áo khoác cho Hiểu Quân mau.”
Trương Ái Ngọc vội vàng chạy xuống, Thẩm Hiểu Quân cầm áo khoác mặc xong liền đi ngay.
“Kiến Cường làm cái chuyện tày đình gì vậy? Nửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903842/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.