Đêm ba mươi Tết, đông nhất chính là khu bếp lò, còn trong ngõ hẻm lại thành thiên đường của lũ trẻ. Con trai, con dâu của sư phụ Tôn dẫn cháu gái tới ăn cơm đoàn viên. Hè năm ngoái Lương Ly từng gặp qua cô bé, tên là Tôn Kiều Kiều, vốn quen biết cả Trần Hoành Sâm và Kiều Vũ.
Lương Ly vừa nhảy dây chun vừa lén quan sát cô bé, áo len cổ cao màu trắng, khoác áo dạ đỏ anh đào, đi đôi bốt da màu nâu sẫm tới bắp chân, tóc buộc đuôi ngựa cao, cột nơ lụa, trông người vừa xinh, da lại trắng trẻo.
Trần Hoành Sâm và Kiều Vũ đang đốt pháo hoa chơi, trong không khí toàn mùi thuốc súng. Tôn Kiều Kiều cũng chạy tới xin vài cái, bắt chước làm theo, vừa chơi vừa trò chuyện ríu rít, thỉnh thoảng lại phá lên cười khanh khách. Chơi xong, ba người cùng nhau đi vào gian bếp, quên béng mất Lương Ly.
Trong lòng Lương Ly dâng lên một nỗi mất mát khó tả, trò nhảy dây vốn yêu thích bỗng chẳng còn hứng thú. Trời trong ngõ hẹp dài, kéo một dải trắng mờ, lúc sáng lóe, lúc ầm ì, hóa ra là pháo hoa của ai đó. Nhìn xa chỉ lờ mờ, chẳng rực rỡ sắc màu. Dây chun vướng dưới chân, cô liền nhường cho người khác, rồi lững thững men lại cánh cửa bếp khép hờ, rụt rè ghé đầu nhìn vào.
Trong nhà, mọi người vừa bận rộn vừa ngắm nghía Tôn Kiều Kiều, hết lời khen: “Càng lớn càng duyên dáng, ăn mặc cũng thời thượng, như minh tinh nhỏ vậy.” Lại có người nói: “Kiều Kiều đúng là đóa hoa đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903845/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.