Thoáng cái đã đến Tết Nguyên Tiêu, nhà họ Thẩm bàn bạc chuyện đi xem đèn hoa.
Mẹ Thẩm thà ở nhà coi tivi cũng không muốn chen chúc trong đám đông náo nhiệt, Bảo Trân phải đi trực đêm ở bệnh viện nên tự động bỏ qua.
Thẩm Hiểu Quân đề nghị đi phố cổ Thất Bảo, người ít hơn nhiều, cũng có đèn lồng, đố vui, lại có cả múa rồng.
Trương Ái Ngọc thì cứ khăng khăng đòi đi miếu Thành Hoàng, nơi ấy càng náo nhiệt hơn. Thẩm Hiểu Quân nói: “Em quên cảnh năm ngoái người chen người, bước cũng không nhúc nhích nổi, khổ sở đến mức nào rồi sao? Muốn tự hành hạ thì em đi đi, anh không đi đâu!”
Phụ nữ chỉ cần ham vui là mau quên hết, huống chi đã cách một năm, cảnh tượng kinh khủng thế nào cũng cần nhớ lại từ đầu, cô bĩu môi, không tranh cãi với anh, chỉ hỏi Lương Ly: “A Ly, con chọn đi miếu Thành Hoàng hay phố cổ Thất Bảo?”
Thẩm Hiểu Quân đưa tay chỉ vào ngực mình, để con bé chọn anh: “Cậu sẽ không hại con đâu!”
Thực ra Lương Ly không câu nệ, đây là lần đầu cô tham gia hội lớn như vậy, đi đâu cũng đều vui, nhưng cô vẫn nói: “Con chẳng chọn cậu đâu, lát nữa mợ mà làm nũng một cái á hả, cậu liền chẳng phân biệt được đông tây nam bắc nữa.”
Mọi người đều cười rộ lên, Bảo Trân đưa ngón tay chạm lên trán cô: “Con nhỏ tinh quái!”
Thẩm Hiểu Quân cười nói: “Lần này cậu nhất định chịu nổi cám dỗ sắc đẹp đâu!”
Trương Ái Ngọc đỏ mặt: “Xí! Đồ ngớ ngẩn.”
Chợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903848/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.