Mẹ Thẩm sợ cô bị đả kích, trước hết nói: “Chỉ nghe phong thanh thôi, thật hay giả còn phải hỏi rõ nhà họ Trần mới tính được.”
Bảo Trân vẫn gặng hỏi Thẩm Hiểu Quân: “Anh hai, anh đừng giấu em! Nói thật đi!”
Thẩm Hiểu Quân cũng thấy giấu được nhất thời, không giấu được cả đời, chi bằng dứt khoát một dao cắt đứt, anh gật đầu: “Là thật! Tiểu Triệu và Tuyết Cầm đang yêu nhau.”
Bảo Trân “ồ” một tiếng, vốn là người tính tình vui buồn đều lộ ra mặt, lúc này lại chẳng thấy cảm xúc lớn gì, trái lại còn có chút ngẩn ngơ và thất thần. Không ai lên tiếng, trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe tiếng kim đồng hồ tí tách đuổi theo năm tháng. Vì trời mưa, sợ nước tạt vào nên cửa sổ đều đóng chặt, ánh sáng âm u nhưng vẫn ấm áp, Lương Ly ngồi trên ghế nhỏ, chống cằm lặng lẽ nhìn bọn họ.
Thẩm Hiểu Quân lên tiếng trước: “A Ly, lên gác viết bài tập đi, người lớn có chuyện phải nói, con đừng nghe.” Lương Ly ngoan ngoãn xách cặp, lạch cạch bước lên những bậc thang màu đỏ sẫm.
Bảo Trân đặt túi xách xuống bàn, uống một ly nước lọc, rồi bấm mở tivi, xoay xoay năm sáu kênh mới dừng lại: “Mẹ, có chiếu lại Khát vọng, mau tới xem.” Cô đi tới ngồi xuống ghế sa lông như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vài người còn lại nhìn nhau, nếu cô khóc lóc ầm ĩ, phản ứng dữ dội thì còn dễ khuyên nhủ, đằng này lại khiến người ta chẳng hiểu ra sao cả.
Mọi người lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, mẹ Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903851/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.