Tháng bảy, trời nồm ẩm u ám, mưa phùn kéo dài, quần áo trong tủ lớn ẩm ướt đến mức vắt ra được nước.
Sào phơi chẳng còn đất dụng võ, đều được thu lại dựng nơi góc ban công, tầm nhìn bỗng thoáng hẳn ra. Nhưng cái gọi là thoáng cũng chỉ là có thể nhìn thẳng sang cửa sổ buồng con gái nhà đối diện, nơi có tiểu thư trẻ tuổi hoặc đang chải tóc, hoặc đi đi lại lại, hoặc chống cằm thẫn thờ nhìn ra đầu ngõ. Nét phong tình ấy theo bức tường xám loang lổ mà chảy xuống. Mưa rơi rả rích, xe đạp, xe ba gác cùng dấu giày nghiền nát đất thành bùn nhão. Một bà cụ ngồi yên trên ghế tre, phe phẩy chiếc quạt mo đã cũ, bên cạnh lò than nhỏ, trên lò đặt nồi inox, đang nấu cháo đậu đỏ bo bo, sôi ùng ục, món hợp nhất để ăn trong tiết trời thế này, vừa thanh nhiệt, vừa trừ ẩm, rất có lợi cho thân thể.
Từ đầu ngõ đi vào năm sáu gã đàn ông, cử chỉ đều ra dáng bảnh bao. Quần tây ủi phẳng, sơ mi ngắn tay, người chú trọng hơn thì còn thắt thêm cái nơ sặc sỡ nơi cổ áo. Tóc chải mượt, bôi mỡ bóng loáng, chải ngược hết ra sau để lộ vầng trán rộng. Có kẻ đeo kính râm trên sống mũi, kẻ thì quấn vòng chuỗi xạ hương đỏ quý giá quanh cổ tay mấy vòng, có người ngậm điếu xì gà, năm ngón tay đeo ba cái nhẫn vàng Phúc Lộc Thọ. Tay ai nấy cũng đều kè kè một cái “đại ca đại”, có kẻ phiền phức thì cài luôn bên hông, vừa khéo sánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903855/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.