Trần Hoành Sâm hạ giọng nói: “Em chắc chắn không biết ba anh là hạng người gì đâu. Ông có một cái biệt hiệu gọi là ‘Hổ mặt cười’, bề ngoài cười hề hề, sau lưng lại hung thần ác sát. Năm ngoái có người nợ ông hai mươi ngàn, ông liền dẫn người đến nhà đổ xăng tạt sơn đỏ, tịch thu nhà. Người đó có một đứa con gái, tuổi xấp xỉ như em, bị bắt đến Bách Lạc Môn làm vũ nữ để trả nợ…”
Đây toàn là cậu bịa ra, do xem phim bộ Hồng Kông Đài Loan quá nhiều mà nhiễm ấy mà.
Bên cạnh có người bán vớ, q**n l*t, áo may-ô đang bày sạp, bật cái máy cassette, ai oán thê lương hát: Có ai hiểu được nỗi bi ai của vũ nữ, lén lút rơi lệ vẫn phải cười hề hề với người ta, a, lại đây lại đây nhảy múa, bước chân bắt đầu rung động, mặc kệ người kia là ai, đời người chỉ như một giấc mơ.
Bài hát “Vũ nữ”.
Lương Ly dưới cái nắng gắt bỗng rùng mình một cái: “Em thấy cậu em đi ngồi tù còn đỡ hơn.”
Trần Hoành Sâm thầm nhếch mép: “Đi tù đâu phải một hai năm là ra được, năm mươi ngàn, thế nào cũng phải ngồi cho rục xương mới ra nổi.” Thấy cô càng lúc càng thất sắc, cậu liền nghiêm túc đề nghị: “Em cũng biết, ba mẹ anh thương anh lắm. Anh nói đông, họ không dám quay sang tây; anh nói nam, họ không bao giờ đi bắc.”
“Xạo như thổi lên trời.” Lương Ly không tin, cái bộ dạng bị mẹ Trần đánh đến kêu cha gọi mẹ thì liên quan gì đến thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903871/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.