Lương Ly trằn trọc mãi không ngủ được, trở mình khiến ván giường kẽo kẹt vang. Mẹ Thẩm thở khò khò như sóng gầm biển thét, chợt như tỉnh mà chẳng tỉnh, nói: “Ngủ mau đi! Ngày mai còn phải đi học.” Ngừng một lát, bà lại chìm vào giấc ngủ.
Lương Ly không dám động đậy nữa, cô nhìn ánh sáng nhấp nháy ngoài cửa sổ, mơ hồ nghe tiếng bánh xe ô tô lăn qua nắp cống trên đường phát ra âm thanh ầm ì. Có người rao bán bánh hoa quế đường trắng, ngày nào cũng đi ngang đây một vòng, mưa gió chẳng ngăn, tối nay đến muộn, nhưng rốt cuộc cũng tới, vì kế sinh nhai. Cô nghe tiếng động dưới lầu, có người lê dép đi lại, đóng mở cửa lưới, tiếng bước xa dần, chắc hẳn là mợ sai cậu đi mua bánh về ăn.
Mợ có bầu rồi, khẩu vị thay đổi hẳn. Thứ bánh này trước kia mợ từng mua về ăn thử một lần, chẳng ngon là mấy, giờ lại thấy ngon miệng.
Lương Ly mơ mơ màng màng thiếp đi, cô mơ thấy Trần Hoành Sâm nắm chặt cánh tay cô, hỏi đã nghĩ kỹ chưa. Thấy cô còn do dự, cậu lập tức đổi sắc mặt. Ba bốn cảnh sát đội mũ vành rộng xông vào, lôi cậu đi mất. Ngoại nhào tới bị chặn lại, trượt ngã xuống đất rồi ngất xỉu. Cô giật mình ngồi bật dậy, th* d*c, mồ hôi lấm tấm đầy trán. Quả thật là “ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy”.
Trời đã sáng, từ xa có người hô: “Đổ bô đây!” Giọng ấy như vọng ra từ đồng không mông quạnh, phảng phất nét thê lương. Mẹ Thẩm cài cúc áo xuống lầu, làn không khí se lạnh từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903872/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.