Trung học Lô Loan muốn nhanh chóng dẹp ảnh hưởng, kết quả xử phạt rất nhanh đã có!
Trần Hoành Sâm cầm đầu đánh nhau, vi phạm nghiêm trọng quy định kỷ luật trường, bị ghi một lỗi nặng trong học bạ, đồng thời phải chịu trách nhiệm bồi thường toàn bộ chi phí thuốc men cho Tiết Tùng; Lý Đa Trình, Vương Côn, Trương Bằng Phi… không những không can ngăn mà còn hùa vào đánh nhau, tùy theo mức độ mà bị ghi lỗi trung bình, lỗi nhẹ; chỉ có Kiều Vũ bị cảnh cáo bằng miệng; tất cả đều phải viết một bản kiểm điểm sâu sắc và dán công khai trên bảng thông báo để răn đe.
Buổi học chiều kết thúc lúc năm giờ rưỡi, bảy giờ vào học buổi tối, ở giữa có khoảng thời gian nghỉ ngơi. Phần lớn bạn học hoặc mang cơm theo, hoặc mua chút bánh điểm tâm lót dạ, sau khi tan học tối mới về nhà ăn cơm.
Lương Ly cùng Vương Liễu rủ nhau đi ra cổng trường, cứ mỗi khi đến chiều tối, nơi ấy là chỗ buôn bán nhộn nhịp. Có hoành thánh chiên, mì Dương Xuân, bún tàu đậu hũ chiên, lại có chiếc lò gió nhỏ đặt chiếc nồi thép, bên trong nhét đầy bánh ú, nắp nồi hé một nửa, khói trắng bốc nghi ngút, thỉnh thoảng còn luộc vài bắp ngô vàng ươm, hương nếp bánh ú quyện cùng mùi ngọt thoang thoảng.
Bánh ú chỉ bán hai loại: bánh nếp trắng và bánh nếp nhân táo đỏ, giá rẻ hơn nhiều so với hoành thánh, mì hay bún tàu, lại chẳng cần chờ, đưa tiền là có ngay, được học sinh nghèo tiền tiêu vặt ưa chuộng nhất.
Ban đầu chỉ có một quầy bán, sau lại thêm một quầy nữa, người bán trẻ quấn tạp dề, đứng dậy mở nắp nồi, cúi đầu nheo mắt, từ hơi nóng bốc mù mịt gắp ra hai cái bánh ú trắng, cắt đứt sợi dây bông, nhanh nhẹn lột đi hai ba lớp lá xanh thẫm, c*m v** một cây xiên tre, lăn qua bát đường trắng rồi đưa cho hai cô. Dịch vụ lột lá nhúng đường như thế này trước kia vốn không có.
Lương Ly và Vương Liễu vừa ăn vừa đi về phía bảng thông báo, thấy nơi ấy bị vây chật kín, mãi mới chen vào được bên trong, đọc hết các bản kiểm điểm, bình luận chữ viết của Kiều Vũ và Trần Hoành Sâm rất đẹp, câu cú cũng trôi chảy, còn bọn Lý Đa Trình thì viết có phần buồn cười. Ánh chiều tà tàn dần, hoàng hôn lụi xuống, trăng treo lên lưng chừng ngọn cây, ánh sáng mờ đi, hai cô mới quay về lớp.
Trần Hoành Sâm, Lý Đa Trình, Vương Côn mấy người đang đánh bóng rổ ở sân vận động, sắp có hội thao cấp khối, rảnh rỗi thì ra luyện tập, đánh chán rồi, mấy người ngồi trên ghế uống nước ngọt muối. Vương Côn thở hổn hển nói: “Dựa vào cái gì mà bọn mình bị ghi lỗi nặng, lỗi trung bình, lỗi nhẹ còn Kiều Vũ chỉ bị cảnh cáo miệng, thiên vị quá rồi!”
Lý Đa Trình liền tiếp lời: “Tôi nghe nói, mẹ cậu ta ba ngày hai lần chạy vào phòng hiệu trưởng Chu, khi thì khóc, khi thì quỳ, khi thì van xin, chẳng cần thể diện gì hết, làm ầm ĩ đến mức hiệu trưởng Chu chẳng còn cách nào, chỉ cho cảnh cáo miệng thôi mà bà ta còn chưa vừa ý đó!”
Đang nói thì thấy Kiều Vũ khoác cặp đi từ xa lại, Trần Hoành Sâm hạ giọng: “Tôi với cậu ấy là bạn nối khố, lớn lên cùng một xóm, tính tình cậu ấy tôi rõ nhất, chắc chắn cậu ấy cũng chẳng muốn thế này. Tóm lại, cậu ấy là cậu ấy, mẹ cậu ấy là mẹ cậu ấy, nể mặt tôi đừng làm khó Kiều Vũ.”
Kiều Vũ đến gần, chẳng ai mở miệng, bầu không khí rõ ràng có chút gượng gạo, người thì uống nước, người thì buộc dây giày, người thì lau mồ hôi, Vương Côn ở bên cạnh đập bóng rổ, dội xuống mặt sân uỳnh uỳnh vang dội.
Vẫn là Trần Hoành Sâm lên tiếng trước: “Cậu đeo cặp, không lên lớp buổi tối hả?” Kiều Vũ gật đầu: “Giáo viên chủ nhiệm đi họp ở sở giáo dục, học tiết tối muốn đi hay không thì tùy!”
Vương Côn chửi thề một tiếng: “Sao không ai báo cho tụi tôi? Lớp trưởng ăn cứt rồi hả!”
Kiều Vũ nói: “Mới nhận được thông báo, tôi qua đây cũng để nói vậy thôi.” Thấy không ai nói thêm, cậu nói bằng giọng nhạt nhẽo: “Thật ra tôi chẳng thấy may mắn gì cả! Còn khó chịu hơn chết!”
Lời nói mập mờ, người hiểu thì sẽ hiểu, bàn tay siết chặt quai cặp trước ngực, đang định quay người bỏ đi thì Trần Hoành Sâm ném cho cậu một chai nước ngọt muối, rồi quay sang bảo bọn Lý Đa Trình: “Kiều Vũ số còn tốt hơn tụi mình, để cậu ta bao, thế nào?”
Bọn Lý Đa Trình lập tức hưởng ứng, lòng trống rỗng của Kiều Vũ bỗng chốc được lấp đầy, giọng cậu khàn khàn: “Không thành vấn đề. Tôi bao ăn gà rán KFC.”
Đắt lắm đó! Trần Hoành Sâm nói: “Ăn thì thôi đi, hiếm khi không phải lên lớp buổi tối, nghĩ thêm chỗ khác coi!”
Vương Côn bỗng ánh mắt láo liên, cười khẽ: “Hay là… hay là đi rạp chiếu băng trên đường Tung Sơn? Nghe bảo khá k*ch th*ch đó!”
Trương Bằng Phi bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Ý cậu nói rạp Vĩnh Hưng hả! Tôi đoán ngay mà, chắc chắn cậu chưa từng vô đó. Ông chủ đó thật ra chẳng có băng gì, chỉ viết mấy chữ mập mờ trên cái bảng đen ngoài cửa, dụ người ta mắc lừa thôi.”
“Cậu nói như thể rất rành lắm vậy!”
“Tất nhiên, ai từng mắc lừa thì đều hiểu hết!”
Trần Hoành Sâm cười nói: “Vậy cậu phải kể cho rõ, sao lại mắc lừa?”
Trương Bằng Phi muốn nói cho hả dạ: “Ông ta viết trên bảng đen, một người đàn ông và hai người đàn bà quấn quýt ái tình. Vậy cậu nói có nên vô xem không?”
“Phải xem chứ!” Cả bọn đồng thanh.
“Tôi bỏ ra một hào, kết quả chiếu ‘Bạch Xà truyện’, còn là Kinh kịch, é é a a, làm người ta buồn ngủ muốn chết đi được. Ai ngờ hôm sau, tôi đi ngang qua, ông ta lại viết trên bảng đen…”
“Viết cái gì?”
“Một người đàn bà và bảy người đàn ông sống những ngày đêm trong rừng. Nói đi, có đáng xem không?”
“Nhất định phải xem!”
“Tôi lại tốn một hào, mẹ kiếp, chiếu ‘Công chúa Bạch Tuyết’… hoạt hình Mỹ!”
Cả đám cười ầm.
“Tôi nói với bản thân, không bao giờ bị lừa nữa. Ai ngờ ông ta lại viết, phim cổ trang, một công tử nhà giàu và mấy tiểu thư trong phủ ăn chung ngủ chung bí mật. Lòng tôi lại ngứa ngáy!”
“Tôi thấy cậu lại sắp bị lừa nữa rồi!” Khóe miệng Lý Đa Trình cười đến tận mang tai.
“Tôi lại mua vé vô, kết quả là ‘Hồng Lâu Mộng’, bản quay ở Đài Loan, còn hát Hoàng Mai hí nữa, tôi lại buồn ngủ từ đầu đến cuối.”
“Tôi thề sẽ không mắc lừa nữa. Một hôm tôi đi ngang rạp, ông chủ chặn tôi hỏi, sao không tới coi băng nữa? Tôi chửi ông ta, treo đầu dê bán thịt chó. Ông ta vỗ ngực cam đoan, lần này là hàng thật giá thật, phim hành động ba cô nương yếu ớt và trăm gã trai lực lưỡng, ông ta nhấn mạnh là phim hành động, không quá k*ch th*ch đâu, nhưng giá năm hào, vì đàn ông nhiều, phải từng người một… cho nên thời gian khá dài.”
Trần Hoành Sâm nói: “Đúng là đồ lưu manh, chắc cậu lại mắc lừa rồi!”
Trương Bằng Phi nhăn mặt: “Đ* m*! ‘Thủy Hử truyện’! Mấy chục tập.”
Cả đám đập đùi cười khùng khục như ngỗng, học sinh đi ngang cũng nhìn sang kinh ngạc, nhưng họ chẳng thèm để ý.
Kiều Vũ tựa vào khung bóng rổ uống nước ngọt muối, mặt cũng đầy nét cười, bỗng có người khẽ chọc vào cánh tay cậu, quay sang thì thấy một nữ sinh lạ, trên tay cầm lá thư, cậu hiểu ngay là chuyện gì, giọng đầy chán ngán: “Không thích.” rồi không đoái hoài nữa.
Vương Côn nói: “Hôm qua tôi còn đi ngang đường Tung Sơn, hình như mới mở thêm một rạp băng nữa, ngay đối diện rạp Vĩnh Hưng, bảng trắng ngoài cửa viết có ‘Vượng Giác Ca Môn’, ‘Thiên Trường Địa Cửu’, còn có một phim mới ‘Nam hoan nữ ái’. Người coi đông lắm, ngoài cửa còn có người hút thuốc ngồi chờ.”
“Chắc là ổn đó, đáng tin hơn mấy thứ Trương Bằng Phi coi nhiều.”
Cả bọn bàn bạc xong, quyết định đi rạp chiếu băng coi phim, để Kiều Vũ bao.
Mấy đứa đi xe đạp thành hàng trên đường Hoài Hải, đèn xanh đèn đỏ nhiều cực kỳ, ngã tư nào cũng có. Lúc dừng lại chờ, Trần Hoành Sâm bất giác liếc sang cửa tiệm đồ lót Cổ Kim, trong tủ kính bày mấy ma nơ canh nhựa, mặc đủ kiểu áo ngực và q**n l*t, có cái màu hồng nhạt viền ren trông khá đẹp, cậu nhìn thêm mấy lần, ghi nhớ trong lòng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.