Đường Tung Sơn là con phố nhỏ vắng lặng, ánh sáng lờ mờ. Bọn họ vừa đạp xe vừa nói nói cười cười, thấy sắp đến nơi thì dừng xe bên đường, định đi bộ qua, chỉ mấy bước là tới.
Vương Côn bỗng khựng lại: “Không đúng, bình thường trước cửa người chen chúc chờ, sao giờ ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy?”
Mọi người bắt đầu do dự, Kiều Vũ nhìn sang, cửa đóng chặt, bên cạnh có một ô cửa sổ vuông nhỏ, trên đó dùng chu sa viết hai chữ to “mua vé”. Bên trong ô cửa sáng ánh đèn vàng cam, ánh sáng mờ ám từ đó hắt ra.
Đèn đã bật, chứng tỏ rạp chiếu phim vẫn đang mở cửa. Họ lại nhìn sang đối diện là rạp phim Vĩnh Hưng, không thấy tấm bảng trắng, cửa bán vé cũng đóng, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên rút tay trong ống tay áo, đứng lặng quan sát tình hình bên đối diện. Kiều Vũ bèn gọi Trương Bằng Phi lại, khẽ chỉ cho nhận diện: “Người đó, từng gặp chưa?”
Trương Bằng Phi nhìn kỹ, liền tức giận: “Chính là ông chủ rạp Vĩnh Hưng vô đức vô lương đó.”
Trong lòng Kiều Vũ đã hơi hiểu ra, nghe Lý Đa Trình nói: “Không cần làm quá, chắc người đến xem xong thì đã giải tán cả, tụi mình đi thì giá vé còn có khi rẻ hơn.”
Cậu ta lập tức ngăn lại: “Tôi thấy bên trong có gì lạ, tốt nhất đừng manh động.”
Lý Đa Trình thì không tin: “Tôi giả vờ hỏi đường, tiện thể thăm dò ở cửa bán vé.” Vừa dứt lời đã định bước tới, bỗng bị Trần Hoành Sâm nắm chặt cánh tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903882/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.