Trong một căn phòng bệnh, Lương Ly đếm qua, có tám chiếc giường, bên mỗi giường đặt hai chiếc ghế thấp, một tấm bình phong vải trắng, khi bác sĩ đến kiểm tra thì vây quanh lại, bình thường đều kéo ra cho thoáng khí, còn có thể chuyện trò với giường bên cạnh.
Trương Ái Ngọc đã quá ngày dự sinh một tuần, đứa nhỏ vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra đời, cả nhà lớn nhỏ đều hoảng loạn. Bác sĩ xem bệnh án rồi sắp xếp nhập viện, một bên theo dõi tim thai, một bên tiêm thuốc thúc sinh, nếu vẫn chưa được thì phải chọc ối để trợ sinh.
Trương Ái Ngọc thật ra không cảm thấy đau, chỉ là bụng lúc căng lúc tê, mẹ Thẩm và Thẩm Hiểu Quân thay nhau túc trực. Thật ra mấy ngày Tết là lúc Đại Phú Quý bận rộn nhất, bởi Thượng Hải đột nhiên rộ lên trào lưu ăn cơm tất niên ở nhà hàng, người ta bắt mốt nên đã đặt kín bàn từ cả tháng trước.
Thẩm Hiểu Quân thấy tiền thì có thể kiếm lại, vợ sinh con, cả đời được mấy lần, anh không thể bỏ lỡ!
Với Lương Ly mà nói, đây chẳng khác nào một tiết học nhập môn sinh lý, để cô biết thì ra sinh con là phải đánh một trận chiến kinh tâm động phách đến vậy. Bác sĩ mặt không đổi sắc đeo găng tay, thò ngón tay vào kiểm tra mở được mấy phân, phải mở đến bảy tám phân mới được đưa vào phòng sinh, nếu chưa tới, thì dù có đau thế nào cũng phải tự mình chịu đựng.
Lương Ly thấy trên giường bệnh đối diện, có một thai phụ đau đến khóc ròng. Chồng cô ta hết lần này đến lần khác chạy đi tìm y tá, lại hết lần này đến lần khác mời bác sĩ đến xem đã mở chưa. Sau đó y tá và bác sĩ đều phát cáu, nghiêm giọng cảnh cáo anh ta: “Vừa mới kiểm tra xong ít nhất phải cách một tiếng đồng hồ mới được kiểm lại, nếu thao tác quá nhiều dễ gây nhiễm trùng, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Thai phụ kia vẫn còn nức nở, mẹ Thẩm ngồi trên ghế thấp, nhìn không nổi nữa, lên tiếng khuyên: “Phụ nữ sinh con là một chân ở âm ty, một chân ở dương gian, cửa quỷ môn quan thế nào cũng phải đi một vòng, ai cũng vậy, ai cũng đã vượt qua như thế, thì có đau đớn gì đâu! Lát nữa đau khi sinh mới thật sự ở phía sau kìa!”
“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi.” Trương Ái Ngọc dở khóc dở cười, đây mà gọi là khuyên ư, rõ ràng chỉ thêm dầu vào lửa.
Mẹ Thẩm lại còn nói: “Con đừng có khóc lóc hoài, khóc hết sức rồi, đến lúc vô phòng sinh thì còn sinh con kiểu gì?!”
Chợt nghe bên ngoài rầm rì, Lương Ly nhìn ra, mấy hộ lý đẩy cáng vào, đưa một sản phụ vừa sinh xong đặt lên giường ngay cạnh Trương Ái Ngọc. Người đó tên Thái Kinh Hoa, sinh thường, tinh thần còn tốt, một y tá bế đứa bé được quấn bọc kỹ càng đưa qua, chỉ dẫn cách cho bú, bên cạnh chăm sóc là mẹ chồng cô ta.
Mẹ Thẩm hiếu kỳ hỏi: “Là cháu trai hay cháu gái vậy?”
Mẹ chồng cô ta ngượng ngùng, chỉ mỉm cười, Thái Kinh Hoa tự mình nói: “Nuôi được con trai.”
Vài giường bên cạnh người nhà đều rảnh rỗi, lắng tai nghe. Có người nói: “Con dâu nhà tôi cũng vừa mới sinh con trai, nói ra thật lạ, một đợt mà sinh con trai thì đều là trai, một đợt mà sinh con gái thì đều là gái, bà Chúa ban con cũng thật thẳng thắn, lười chẳng buồn đổi lượt.” Tiếng cười rộ lên.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, đì đùng liên tiếp, mọi người quay đầu nhìn, trời còn chưa đến hoàng hôn, nhưng mây đỏ đã dày đặc, pháo hoa rực rỡ soi sáng cả bầu trời.
“Tuyết rơi rồi! Mọi người coi kìa, rơi cũng nhiều lắm đó!” Có người kêu lên, những ai đi lại được đều ùa đến cửa sổ ngửa mặt ngắm nhìn, ở Thượng Hải muốn thấy tuyết cũng phải gặp may.
Thẩm Hiểu Quân từ ngoài bước vào, một tay phủi lớp tuyết mỏng bám trên áo khoác, một tay xách hộp cơm nhiều tầng bằng thép đã đựng sẵn thức ăn. Anh nhìn Lương Ly nói: “Con trông ở đây cũng buồn, cậu đã nói với nhà họ Trần rồi, con qua nhà họ ăn cơm tất niên đi. Lúc cậu tới, dì Trần đặc biệt dặn dò cậu bảo con về sớm, không có con thì họ chưa ăn đâu.”
Mẹ Thẩm nghe xong liền giục Lương Ly mau về, đừng để người ta chờ.
Thẩm Hiểu Quân tiễn Lương Ly ra trạm xe, ra khỏi cổng bệnh viện, thật ra tuyết không lớn, mặt đất ướt sũng toàn nước, ngẩng đầu lên, có thể tìm thấy chút trắng vắt ngang cành ngô đồng, rơi vào mắt người Thượng Hải, đã là thắng hết muôn ngàn cảnh trần gian.
Anh mỉm cười nói: “A Ly, cậu giờ tay cũng dư dả rồi, con chịu khó học hành, sau này cậu cho con đi du học nước ngoài.”
Lương Ly hơi ngơ ngác: “Tay dư dả, cậu phát tài rồi hả?”
Thẩm Hiểu Quân cười: “Nhờ ơn Chủ tịch Đặng và chính quyền thành phố, ‘ba tiêu chuẩn’ thực hiện rồi, trọng điểm khai thác con phố ẩm thực Hoàng Hà, chỉ sau một đêm nơi này thành mảnh đất phong thủy, người Thượng Hải hay khách phương xa đều biết ngoài đường Trà Phổ ra, còn có đường Hoàng Hà, giờ Đại Phú Quý làm ăn phát đạt, bận rộn vô cùng, từ sáng tới tối, dòng người không dứt, tài lộc cũng cuồn cuộn kéo đến.”
Lương Ly nghe mà hoa nở trong lòng, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy nợ tiền chú Trần cũng trả hết rồi sao?”
Thẩm Hiểu Quân gật đầu: “Đã trả sạch sẽ rồi.”
Xe buýt đến muộn, mỗi chuyến lại kéo dài thêm, vì là đêm giao thừa, cái gì cũng có thể thông cảm. Lương Ly từ biệt Thẩm Hiểu Quân, bước lên xe. Trên xe người thưa thớt, có cặp tình nhân thì thầm bên tai, có nữ công nhân mặc đồ làm vừa tan ca, có hai ông lão khách trú chuyện trò, vẫn giữ nguyên tắc sống cầu kỳ, chỉ vì một đĩa lạnh mà nhất quyết chạy sang quán Quang Minh Thôn trên đường Hoài Hải. Cũng có khách tha hương cô độc gà gật. Tài xế tắt bớt đèn, trong xe tối mờ, nhưng ánh đèn cửa tiệm ven đường, đèn neon bảng quảng cáo, hộp đèn xoay trước tiệm hớt tóc, đủ màu sắc tự do trôi lượn trên cửa kính, rọi vào trong xe, thành một chiếc kính vạn hoa huyễn hoặc, họ lỡ bước vào đó, lại bình thản nhìn, tâm cảnh bất ngờ tĩnh lặng.
Bởi vì cuối cùng, rồi cũng sẽ có một trạm, nơi họ đứng dậy rời đi, trở về với cuộc đời của riêng mình.
–
Kiều Vũ đi vào khu bếp lò, tay đút túi quần nhìn mẹ đang chiên cá thu, trong chảo dầu lách tách tung tóe, khúc cá thu xám xanh dần chuyển màu vàng cháy cạnh, hương thơm bức ra.
Mẹ Kiều nhìn cậu một cái: “Có chuyện gì sao?”
Kiều Vũ trước lắc đầu, bỗng nói: “Để con làm hoành thánh trứng nha!”
Mẹ Kiều nghĩ để cậu rèn tay chân cũng tốt, dạy qua một lượt. Kiều Vũ kéo ghế thấp ngồi trước bếp nhỏ, tay cầm cái muôi tròn, múc trứng đánh đổ vào, lắc cho đông lại thành lớp vỏ vàng óng, sau đó cho nhân thịt vào, rồi dùng đũa tre gắp một mép vỏ trứng gấp lên đè sát mép kia, dính chặt lại, như một cái túi nhỏ, thế là một cái hoành thánh trứng thành hình.
Ban đầu cậu còn vụng về, làm hai ba cái rồi, tay nghề đã thuần thục. Hàng xóm ngồi bên hầm gà, nhìn liền khen ngợi: “Mấy cái hoành thánh này còn đẹp hơn cả tôi làm đó!”
Mẹ Kiều trong lòng đắc ý, ngoài mặt lại tỏ vẻ khiêm nhường: “Đừng có khen nó nữa, khen là cái đuôi bay tận lên trời đó.”
Kiều Vũ nghe ra tâm tình mẹ vui, bèn mở miệng: “Con muốn mời Lương Ly tới nhà mình ăn cơm tất niên, được không mẹ?”
Mẹ Kiều sững lại: “Nó có ngoại, có cậu, có mợ, sao lại cần tới nhà mình.”
“Con trước đó đi mượn sách Trần Hoành Sâm, gặp chú Thẩm, nghe chú nói mợ A Ly đang nằm viện, bà Thẩm trông chừng, bữa tất niên họ cũng chẳng có tâm trí mà nấu. Chiều tối Lương Ly sẽ về nhà… Con muốn mời em ấy đến ăn tất niên cùng.”
Kiều Vũ mím môi nói.
Mẹ Kiều không trả lời ngay, cúi đầu cẩn thận trở từng khúc cá trong chảo; Kiều Vũ cũng tiếp tục làm hoành thánh. Hàng xóm từ ngoài bước vào, xách hộp xôi bát bửu, mũi đỏ ửng vì lạnh, nhưng lại cười bảo: “Ngoài kia tuyết rơi rồi!”
Mẹ Kiều và Kiều Vũ cùng hướng ra cửa sổ nhìn, khung kính ám khói dầu mỡ đã vàng ố, cũng chẳng thấy rõ gì.
Mẹ Kiều vớt cá đã chiên xong ra, mới chậm rãi nói: “Không phải không chào đón A Ly, nhà mình điều kiện không tốt, cũng chẳng có gì ngon, cơm canh đạm bạc, sợ nó chê thôi.”
“A Ly không phải người như vậy đâu.”
Mẹ Kiều mỉm cười: “Nếu nó không để tâm thì mời tới! Nhưng mà…” Bà nhìn sang Kiều Vũ: “Con đối với A Ly, không có động tâm tư gì khác chứ!”
Kiều Vũ chăm chú nhìn lớp vỏ trứng tròn trong muôi: “Tâm tư gì khác?”
Cậu hỏi, vừa hỏi mẹ, cũng là hỏi chính mình.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.