“Người thì lớn tuổi rồi, còn học đám thanh niên trẻ mà đánh đánh chém chém!” Trương Ái Ngọc vừa đau lòng vừa trách yêu, một bên giúp Thẩm Hiểu Quân xử lý vết thương, Lương Ly ôm Mộng Long ngồi cạnh nhìn, Mộng Long phì phì phì thổi bong bóng.
“Anh đâu có muốn ham vui, là bọn họ ngay cả người đứng ra can ngăn cũng đánh, quá man rợ!” Thẩm Hiểu Quân bị cồn i-ốt xót đến hít từng ngụm không khí, lại nói: “Nói cho cùng, tuổi trẻ đúng là tốt thật! Hôm nay may có Trần Hoành Sâm, nếu không thì anh đã chẳng chỉ có mấy vết thương này đâu. Nhưng mà nó đánh nhau thật đẹp mắt, một chọi ba mà không để đối phương chiếm được chút lợi thế. Ái da… em nhẹ tay chút.”
Trương Ái Ngọc cố tình ấn vào vết thương của anh: “Còn nói nữa, đánh nhau chính là không đúng! Rốt cuộc vì cái gì mà vừa đến nơi đã động thủ, đến giờ em vẫn còn mù mờ đây này!”
Thẩm Hiểu Quân nói: “Đến đồn công an mới biết rõ, Tiêu Lâm Vân, cô nữ sinh thuê phòng trọ sát vách, hôm nay những người đến gây chuyện, đàn bà là mẹ cô ta, đàn ông là cậu ruột. Cô bé Tết vừa rồi về nhà bất ngờ phát hiện mang thai, truy đến tận gốc thì đổ hết lên thầy Diêu, cho nên mới tìm đến tận nơi đòi nói rõ, ngay trước mặt cảnh sát còn đòi bồi thường một trăm ngàn tệ.”
Trương Ái Ngọc hỏi: “Vậy thầy Diêu nói sao?”
“Cho nên mới bảo thư sinh đọc sách chẳng được tích sự gì!” Thẩm Hiểu Quân thở dài: “Lúc cần tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903893/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.