Thẩm Hiểu Quân và A Bảo đứng dưới mái hiên hút thuốc, bên cạnh đặt chậu sen đá màu xám xanh, tỏa ra mùi khai nồng như phân gà, A Bảo phủi tàn thuốc xuống đất.
Tiếng chuông xe đạp trong trẻo từ xa lại gần, là Lưu Kiếm đội mũ lưỡi trai rộng và mặc cảnh phục, bạn nối khố từ nhỏ cùng lớn lên tr*n tr**ng trong một con hẻm.
Lưu Kiếm chống chân dừng xe, A Bảo đưa gói thuốc Apollo, hỏi anh ta có hút không, anh ta cười hì hì: “Ai mà còn hút cái này.”
Anh ta rút từ túi ra gói Kim Mẫu Đơn, loại có đầu lọc, đưa về phía Thẩm Hiểu Quân và A Bảo.
“Mùi quá nồng, không quen được!” Thẩm Hiểu Quân thong thả lấy ra gói Trung Hoa.
“Xời, khẩu khí này, coi bộ anh phát tài rồi!” Lưu Kiếm cất Kim Mẫu Đơn đi, châm một điếu Trung Hoa, rít một hơi, cười nói: “Xem em lúc nãy ở đầu hẻm gặp ai? Triệu Chí Cương — nghệ sĩ nổi tiếng trong giới kịch hát kịch Việt (*)! Đeo một cái kính đen, tóc chải bóng loáng, bộ đồ tây chỉnh tề, xách một hộp bánh kem Mạch Kỳ Lâm, đi ngang trước xe em. Xem chừng là đến thăm lãnh đạo.”
(*) Kịch Nghệ Việt (越剧, loại hí khúc nổi tiếng ở Chiết Giang – Thượng Hải)
A Bảo nói: “Chỗ này mấy ông nghệ sĩ già quái lạ nhiều lắm, chẳng có gì lạ cả.”
Thẩm Hiểu Quân hỏi Lưu Kiếm: “Thằng Mập, nói thật đi, nghe đồn mày sắp được thăng chức điều lên Cục Công an thành phố, thật hay giả?”
Lưu Kiếm cũng không khiêm tốn: “Tám chín phần là thật!”
A Bảo vỗ vai anh ta: “Chúc mừng mày, tuổi còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903894/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.