Cô đưa tay chỉ, ngẩng mặt cười nói với cậu: “Anh xem Kiều Vũ, anh ấy ngồi ngay đó kìa!”
Cậu thuận mắt nhìn theo, trước mắt toàn là khách du lịch tay xách nách mang. Có người chiếm hai ghế trùm áo ngủ say, có người cúi đầu đọc tiểu thuyết, có người gục đầu trong lòng bàn tay, lại có người đang ăn cơm hộp, canh đổ tung tóe một bãi. Bảy tám đứa nhỏ chạy tới chạy lui chơi đùa, có đứa giẫm phải vũng canh trượt ngã, khóc òa lên. Người đang ăn cơm hộp hờ hững liếc một cái, chẳng thèm để ý. Những đứa trẻ khác chạy mất, đứa ấy chỉ đành tự bò dậy, tập tễnh bước đi. Nói thật ra, trong hoàn cảnh ồn ào hỗn loạn thế này, muốn tìm một người thật sự không dễ.
Kiều Vũ ngồi trên chiếc ghế sắt ở giữa, mặc sơ mi trắng ngắn tay, quần xanh ngắn, hai tay đút túi, lưng ngồi thằng tăm tắp, chỉ là bóng nghiêng khó phân rõ nét mặt, nhưng toàn thân toát ra một thứ khí chất buồn bã cô độc. Đối diện cậu có hai cô gái trẻ, len lén đưa mắt nhìn cậu.
Trần Hoành Sâm không hiểu nổi tâm trạng mình lúc ấy, cậu đưa túi giấy trong tay cho Lương Ly, giọng nhàn nhạt: “Kiều Vũ chắc chưa ăn, em đưa cái này cho cậu ấy đi. Anh đi gọi điện, báo bình an cho mẹ cậu ấy.”
Nói xong, cậu liền quay người đi mất.
Lương Ly chạm vào túi giấy còn nóng, cô bước đến gần Kiều Vũ. Loa phóng thanh báo tàu đi Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu, Bắc Kinh đồng loạt bắt đầu kiểm vé, đại sảnh tức thì loạn thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903903/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.