Lương Ly trở về Thượng Hải sau đó, không nhắc đến chuyện ngã xuống nước. Mẹ Thẩm ngày nào cũng kẹp một miếng đậu hũ hồng hoa hồng ăn với cơm chan nước, Mộng Long thì đã biết bò biết đi, biết cười biết quấy, văn võ song toàn.
Chớp mắt đã đến ngày khai giảng. Mẹ Thẩm phải trông Mộng Long, dì còn đang ở trên chuyến bay, cậu thì quán Đại Phú Quý vừa khéo phải tiếp đãi một đoàn khách ngoại quốc, không thể thoát thân. Lương Ly quyết định tự mình đi đến trường báo danh. Sáng sớm, cô vác túi lưới đựng chăn gối, đeo ba lô, xuống lầu. Đi đến tầng hai thì thấy Trần Hoành Sâm đứng ở cửa, trong tay vung vẩy chùm chìa khóa xe leng keng, đôi mắt lập tức cười rạng rỡ như hoa: “Đi xe đến trường phải không? Cho em quá giang với.”
Trần Hoành Sâm cười, đón lấy hành lý của cô, hai người cùng xuống lầu. Trong ngõ, Kiều Vũ đứng dựa tường đợi, thấy họ liền mỉm cười.
“Sâm Sâm, A Ly à!”
Trần Hoành Sâm và Lương Ly ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt tươi cười của mẹ Kiều thò ra từ cửa sổ gác mái: “Dì tự làm bánh quế hoa đường trắng, mỗi đứa một hộp mang đi ăn nha!”
Hai người vội vàng cảm ơn. Xe đỗ bên đường, bỏ hành lý vào cốp sau, Trần Hoành Sâm lái xe, Kiều Vũ ngồi ghế phụ, Lương Ly ngồi băng sau. Cô đặc biệt mua một tấm bản đồ Thượng Hải, vừa xem vừa hỏi Trần Hoành Sâm: “Hình như Đại học Tài chính Kinh Tế, Đồng Tế với Phúc Đán gần nhau lắm phải không?”
Trần Hoành Sâm nói: “Từ Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903913/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.