Kiều Vũ trong nhà thi đấu bơi lội bơi vài vòng rồi, đang định rời đi, bỗng thấy Lương Ly quấn chiếc khăn lông to cùng hai cô gái bước vào, ríu rít cười nói.
Khóe môi anh bất giác cong lên, thầm nghĩ đây chẳng phải là người từng rơi xuống sông ở Chu Gia Giác suýt bị chết đuối sao? Không phải nên có bóng ma với nước à? Còn dám tới, gan đúng là lớn thật.
“Kiều Vũ.” Có người gọi anh, anh theo tiếng quay đầu lại, là Đỗ My, chợt nhớ tới bức ảnh Tôn Kiều Kiều chụp, liền hơi nhíu mày, gật đầu xem như chào hỏi, Đỗ My lại rất vui, nhảy xuống mép hồ đứng bên cạnh anh, câu được câu không mà bắt chuyện. Kiều Vũ lười nhác nghe, người bơi càng lúc càng nhiều, hai cô gái đi cùng Lương Ly đều xuống nước, chỉ còn cô ngồi bên bờ hồ, chăm chú cười nhìn họ bơi.
Anh cắt ngang lời Đỗ My, nhàn nhạt hỏi: “Cậu không đi bơi sao?” Đỗ My sững ra, một lúc á khẩu, rõ ràng là anh đang đuổi người, nếu còn cố nán lại thì thành ra mặt dày, cô bèn gượng gạo cười “ừ” một tiếng, đi về phía bạn học.
Bầu không khí trong nhà thi đấu bơi lội chẳng biết từ lúc nào trở nên khó nói, Kiều Vũ phát hiện không chỉ mình anh đang nhìn Lương Ly, mà rõ ràng cô vẫn chưa nhận ra, cô đang học bơi, nghiêm túc vùi đầu xuống nước, chưa được hai giây đã thất bại, lau nước trên mặt ra sức th* d*c. Cô mặc bộ đồ bơi hoa nhí màu đen, rõ ràng là kiểu kín đáo nhất, vậy mà mặc lên lại đường cong uyển chuyển, yêu kiều tươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903918/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.