Kiều Vũ trong nhà thi đấu bơi lội bơi vài vòng rồi, đang định rời đi, bỗng thấy Lương Ly quấn chiếc khăn lông to cùng hai cô gái bước vào, ríu rít cười nói.
Khóe môi anh bất giác cong lên, thầm nghĩ đây chẳng phải là người từng rơi xuống sông ở Chu Gia Giác suýt bị chết đuối sao? Không phải nên có bóng ma với nước à? Còn dám tới, gan đúng là lớn thật.
“Kiều Vũ.” Có người gọi anh, anh theo tiếng quay đầu lại, là Đỗ My, chợt nhớ tới bức ảnh Tôn Kiều Kiều chụp, liền hơi nhíu mày, gật đầu xem như chào hỏi, Đỗ My lại rất vui, nhảy xuống mép hồ đứng bên cạnh anh, câu được câu không mà bắt chuyện. Kiều Vũ lười nhác nghe, người bơi càng lúc càng nhiều, hai cô gái đi cùng Lương Ly đều xuống nước, chỉ còn cô ngồi bên bờ hồ, chăm chú cười nhìn họ bơi.
Anh cắt ngang lời Đỗ My, nhàn nhạt hỏi: “Cậu không đi bơi sao?” Đỗ My sững ra, một lúc á khẩu, rõ ràng là anh đang đuổi người, nếu còn cố nán lại thì thành ra mặt dày, cô bèn gượng gạo cười “ừ” một tiếng, đi về phía bạn học.
Bầu không khí trong nhà thi đấu bơi lội chẳng biết từ lúc nào trở nên khó nói, Kiều Vũ phát hiện không chỉ mình anh đang nhìn Lương Ly, mà rõ ràng cô vẫn chưa nhận ra, cô đang học bơi, nghiêm túc vùi đầu xuống nước, chưa được hai giây đã thất bại, lau nước trên mặt ra sức th* d*c. Cô mặc bộ đồ bơi hoa nhí màu đen, rõ ràng là kiểu kín đáo nhất, vậy mà mặc lên lại đường cong uyển chuyển, yêu kiều tươi tắn, cánh tay và đôi chân thon dài được tôn thêm vẻ trắng trẻo. Không giống sự trắng nhợt mỏng manh của con gái Thượng Hải, cái trắng của cô như lát bánh gạo trong nồi gang, đầy đặn, mịn màng, dẻo mềm nhưng lại rắn chắc. Nổi bật càng làm đôi mày mắt thêm đen, bờ môi thêm đỏ. Trong lòng anh vô cùng kinh ngạc, trong suy nghĩ cố chấp của mình, Lương Ly vẫn là cô bé từng cùng anh lúc thất ý buồn bã chia nhau quả trứng trà trong căn bếp nhỏ, sẽ ngồi trên nóc nhà cùng anh ngắm hoàng hôn, sẽ lén giấu bánh vàng, bánh gà cho anh ăn, sẽ mỗi năm sinh nhật tặng anh thiệp chúc mừng cùng món quà nhỏ, sẽ…… Thật ra tuổi trẻ có lẽ sẽ đến muộn, nhưng chưa bao giờ vắng mặt. Anh, Lương Ly, Trần Hoành Sâm, còn cả Kiến Phong đã dọn đi, sớm đã chẳng còn dáng vẻ thuở trước, bọn họ đều đã lớn rồi.
Anh muốn bơi về phía Lương Ly, thay cô ngăn đi những ánh mắt hoặc mập mờ, hoặc ái mộ, hoặc d*c v*ng ấy. Thật ra anh cũng có thể dạy cô bơi, dẫu sẽ có lời ong tiếng ve, anh vẫn sẽ âm thầm vui mừng. Nhưng ở bên giường bệnh của mẹ, khi nói với cô đừng phí công sức tặng quà sinh nhật nữa, ở đầu thuyền Chu Gia Giác lạnh lùng nói phải sống cuộc đời của riêng mình, anh dường như đã mất đi tư cách để đến gần cô rồi.
Anh nhìn cô từ xa, cảm giác như chính mình đang sải bước chạy nhanh về phía cô, thế nhưng dòng nước dao động chập chờn lại đang dịu dàng quấn chặt lấy mắt cá chân còn chưa kịp nhấc lên.
Anh nghe thấy tiếng reo hò, tiếng vỗ tay, thấy Trần Hoành Sâm chẳng biết đến từ lúc nào, bơi vài vòng trong nước rồi thẳng tiến về phía Lương Ly. Cậu ta áp sát cô, nói gì đó, rồi thản nhiên bước lên bờ đi mất, còn Lương Ly cùng hai cô gái kia vẫy tay, cũng nối bước theo sau.
Có người tiếc nuối nói: “Thì ra hoa đã có chủ rồi à!”
Cũng có người tỏ ý nghi ngờ: “Chưa thấy người trong cuộc thừa nhận, vậy đâu có tính?!”
Lại có kẻ tám chuyện: “Không phải Trần Hoành Sâm đang quen với Tần Nhã, tay bass trong ban ‘Ma Đồng Tam Thánh’ sao!”
Không ai chú ý đến việc Kiều Vũ lặng lẽ rời đi, đến khi Đỗ My từ dưới nước ngẩng đầu lên, cũng chỉ kịp thấy một bóng lưng mơ hồ, thoáng chốc đã biến mất.
Lương Ly từ nhà thi đấu bơi lội đi ra thì thấy Trần Hoành Sâm đang đứng chờ dưới một gốc cây quế, nụ hoa đầy cành nhưng không chịu nở, tiết trời hầm hập nóng, vừa oi vừa ẩm, người xưa gọi thời tiết này là “hoa quế chưng”.
Lương Ly cười đi đến: “Có chuyện gì vậy anh?”
Trần Hoành Sâm đưa cho cô một chai nước ngọt có ga đã vặn sẵn nắp: “Anh dẫn em đi một chỗ.”
“Là chỗ nào thế?” Lương Ly đang khát, vừa uống vừa hỏi.
Trần Hoành Sâm không trả lời, chỉ giơ tay xoa đầu cô, nụ cười mang theo vài phần khó đoán.
Sắp đến cổng trường, chợt nghe có người gọi tên Trần Hoành Sâm, đến gần thì là hai nam một nữ, trong đó có hai người đeo nhạc cụ sau lưng.
Trần Hoành Sâm giới thiệu với Lương Ly: “Thành viên ban nhạc ‘Ma Đồng Tam Thánh’, guitar là Mạnh Phi, trống là Đinh Tiểu Minh, bass là Tần Nhã.” Rồi quay sang họ nói: “Bạn gái tôi, Lương Ly!”
Tần Nhã, Lương Ly biết, tất nhiên Tần Nhã cũng biết cô. Lương Ly chủ động nói: “Em biết chị, ở trường Trung học Lô Loan.” Tần Nhã ánh mắt hơi lơ đãng, liếc nhìn Trần Hoành Sâm, rồi lại rơi xuống gương mặt Lương Ly, cô ấy cười khẽ, mím môi không nói gì.
Mạnh Phi và Đinh Tiểu Minh tuy lấy làm kinh ngạc, nhưng vẫn bước lên lễ phép bắt tay cô, gọi một tiếng chị dâu. Lương Ly thấy như bị gọi già đi, nhưng lại không ngăn được nỗi niềm ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Mạnh Phi hỏi: “Lễ hội âm nhạc sắp bắt đầu rồi, bao giờ thì bắt đầu tập luyện?”
Trần Hoành Sâm đáp: “Tôi đang làm một dự án, khá gấp, chờ xong việc rồi sẽ báo cho các cậu tập.”
Nói dăm ba câu rồi chia tay, Trần Hoành Sâm kéo tay Lương Ly đi đến bãi đậu xe. Lương Ly hỏi: “Họ nghe anh có bạn gái, đều tỏ vẻ rất bất ngờ.”
“Họ không biết! Bọn anh đã lâu không tập chung rồi.” Trần Hoành Sâm mở cửa xe, Lương Ly ngồi vào ghế phụ, anh lên lái. Thấy cô chưa cài dây an toàn, anh nghiêng người qua giúp.
Lương Ly vẫn còn chút ngượng ngập, lí nhí nói: “Em tự làm được.”
Ngón tay chạm vào tay anh, anh nóng ấm mà nắm chặt lấy, cô ngước mắt nhìn, anh cúi đầu áp sát hôn lên môi cô.
Từ khi chính thức yêu nhau, bọn họ chẳng ít lần hôn, vì hấp dẫn lẫn nhau, cũng có phần tò mò, từ môi chạm khẽ ngượng ngập, m*t nhẹ đến nụ hôn sâu, từ dịu dàng đến mãnh liệt, hôn càng lúc càng nghiện, mỗi lần đều quấn quýt rất lâu, chẳng nỡ buông ra. Cho đến khi phía sau có chiếc xe bấm còi mấy tiếng, vượt lên trước bọn họ.
Lương Ly vẫn còn hơi thở dồn dập, Trần Hoành Sâm thân mật ôm lấy cô một lúc mới buông ra, nổ máy lái xe rời bãi. Anh lái suốt một tiếng đồng hồ, mới dừng ở lối vào một khu biệt thự, đưa giấy thông hành cho bảo vệ kiểm tra, rào chắn được nâng lên, xe chậm rãi đi vào, chỉ thấy cây xanh rợp bóng, hoa cỏ tươi tốt, đường nội khu rộng rãi, từng căn biệt thự độc lập phong cách châu Âu, tường viện cao ngất bảo đảm sự riêng tư.
“Đây là đâu vậy?” Lương Ly nhìn qua cửa kính ra ngoài.
Trần Hoành Sâm đáp: “Biệt thự nhà anh ở đây.”
Anh đỗ xe bên đường, dắt Lương Ly đi về phía trước, chẳng bao lâu thì thấy một căn nhà mái nhọn mô phỏng núi tuyết, treo tấm biển gỗ chạm khắc nổi bật, hóa ra là một câu lạc bộ thể thao. Trần Hoành Sâm giải thích, đây là tiện ích phụ trợ dành cho cư dân trong khu. Đến cửa, anh lấy thẻ quét từ trên xuống dưới, cửa nhanh chóng mở, đi vào thì trống trải, nơi này ngoài cuối tuần đông đúc ra, thường ngày ít thấy bóng người.
Lên đến tầng hai là hồ bơi lớn, nước trong suốt như gương. Lương Ly ngồi thụp xuống chạm thử nước, là nước ấm.
Trần Hoành Sâm mỉm cười nhìn cô: “Em không phải muốn bơi sao, ở đây em bơi thoải mái.”
Lương Ly ấp úng một hồi mới nói: “Anh biết rồi đấy, em là vịt cạn, đâu biết bơi, uổng phí cả hồ nước này.”
“Không sao cả!” Vẻ mặt Trần Hoành Sâm càng thêm chân thành: “Anh là quán quân bơi lội, kèm cặp em vài lần là sẽ biết thôi.”
Anh đi về phòng thay đồ nam, còn huýt sáo, Lương Ly thì vào phòng thay đồ nữ, trong lòng tràn đầy lạc quan với tương lai của mình.
Có quán quân bơi lội giải sinh viên đại học hạng mục hỗn hợp cá nhân 400 mét dạy cô, còn sợ học không nổi sao!
Editor có lời muốn nói:
Lương Ly à, em ngây thơ quá~~~
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.