Lương Ly vừa xuống hồ bơi mới phát hiện không đúng lắm, hồ này sâu hơn hồ ở trường nhiều. Luôn có cảm giác chân chạm vào khoảng không, không đứng nổi, sức nổi lại đẩy cô lên, cảm giác bị kéo dằng dai thật khó chịu.
Trần Hoành Sâm thì lại đang hưởng thụ cảm giác ôm trọn “ngọc ấm hương mềm” trong lòng, vẫn không quên dựng hình tượng người quân tử nghiêm chỉnh: “A Ly, em như vậy không được, cho dù có là quán quân bơi lội Olympic cũng bó tay thôi!”
“Em sợ! Ở đây nước sâu quá!” Lương Ly hai tay ôm chặt cổ anh, hai chân kẹp chặt eo anh, sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Trần Hoành Sâm bình thản lùi lại, mỉm cười an ủi cô: “Sợ gì? Không phải có anh bảo vệ em sao!”
Cũng phải thôi! Lương Ly lấy lại được một chút can đảm, cô buông chân khỏi eo anh, tay cũng rời ra, nào ngờ không biết do chân trượt hay gì mà cả người bất ngờ chìm xuống nước, ụp một cái, uống liền mấy ngụm… Trần Hoành Sâm vội vã kéo cô lên, Lương Ly hoảng loạn lại ôm chặt cổ anh, nhéo một cái vào thịt anh: “Không phải nói bảo vệ em sao!”
Trần Hoành Sâm cố nhịn cười: “Thật ra nước ở đây cao nhất cũng chỉ tới ngực em thôi…” Nhắc đến “ngực”, ánh mắt anh sâu thêm, ôm chặt thế này, ngực cô căng đầy tròn trịa, trong lòng anh không khỏi cảm thán, có một cô bạn gái dáng người đẹp đến bùng nổ, quả thật là một chuyến đi thiên đường.
Lương Ly chẳng còn muốn học nữa, đời người cũng đâu bắt buộc phải biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903919/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.