Mẹ của Hứa Diên là một người phụ nữ kín đáo, giọng nói nhẹ nhàng, chưa bao giờ tỏ ra tức giận với bất kỳ ai.
Bà am hiểu âm nhạc, khiêu vũ, mỹ thuật, triết học và có hứng thú với vô số lĩnh vực trong đời sống. Dường như trên đời không có gì mà bà không biết. Sự hoàn hảo ấy khiến bà như người không tồn tại trong đời thực. Nếu phải tìm một khuyết điểm, có lẽ đó là tính cách của bà quá nhút nhát.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả khi ở nhà, Hứa Diên chưa từng thấy mẹ và bố có cử chỉ thân mật quá mức.
Ngay cả khi bố chỉ nhẹ nhàng nắm tay mẹ trước mặt Hứa Diên, mẹ cũng sẽ đỏ mặt mà rút tay ra.
Dường như trong nhận thức của mẹ, đó không phải việc một người phụ nữ thanh lịch nên làm, nhất là trước mặt con cái.
Trong quá trình trưởng thành, Hứa Diên phần nào bị ảnh hưởng bởi điều đó từ bà.
Khi những cậu bé đồng trang lứa mải mê với những đĩa phim hay truyện tranh “có màu”, những cô bé cùng tuổi lại thì thầm với bạn thân về cách khiến bản thân vui thú, thì Hứa Diên hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện đó.
Cô giống như một con cừu non mềm mại, trắng tinh, ngây thơ, mơ hồ luôn khiến người ta sinh ra h*m m**n làm vấy bẩn hoặc chiếm đoạt.
Tạ Doanh Triều chưa bao giờ biết cách lấy lòng phụ nữ. Nên dù đã ở bên hắn một năm, trong nhận thức của Hứa Diên, chuyện ấy vẫn chỉ gắn với cảm giác đau đớn nhiều hơn là kh*** c*m.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/2929814/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.