Cái câu ‘Phượng Cảnh Duệ thích ngươi nhất’ của Vô Trần cứ luẩn quẩn trong đầu của Lưu Mật Nhi xua đi không được.
Nàng lại một lần nữa đi tới nơi mình bị tấn công.
Đưa tay đẩy cánh cửa cũ nát ra, nàng chậm rãi đi vào.
"Có ai ở đây không?"
Không có tiếng đáp lại, Lưu Mật Nhi hơi mím môi, đánh bạo bước lên bậc thang đi vào trong nhà.
Bên trong nhà với bên ngoài không khác lắm, nhưng có thể đoán ra nơi này trước kia cũng rất phồn hoa. Giơ tay gõ gõ bụi bậm trên bàn, nàng đảo mắt quan sát bốn phía.
Không có gì cả. Lưu Mật Nhi hơi thất vọng.
Chậm rãi đi ra khỏi phòng, lặng yên than một tiếng, nàng một tay vịn cạnh cửa, theo thói quen định đóng cửa lại thì phát hiện cửa phòng này vô cùng nặng.
Nàng hồ nghi xoay người về phía sau cửa, Lưu Mật Nhi kinh ngạc phát hiện ở phía sau cửa không hề có một hạt bụi, nếu không phải nàng đi vòng qua phía sau đến xem xét thì hoàn toàn không chú ý đến.
Lưu Mật Nhi dùng hết hơi sức toàn thân đẩy một cánh cửa đóng lại.
Đồng thời, nàng trợn to hai mắt kinh ngạc. Nhìn vách tường đối diện bị vùi lấp xuống. Nàng ngạc nhiên đứng trước vách tường bị vùi xuống. Làm sao mới có thể mở ra…?
Nàng bỗng xoay người nhìn một cánh cửa khác.
Xoay người thử dò xét dùng sức đẩy cánh cửa khác. Thì một chuyện làm nàng kinh ngạc xảy ra.
Vách tường giống như là một cánh cửa từ từ xoay vòng. Không lâu sau giữa hai vách tường xuất hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-mot-leo-tuong-canh-hai-bo-vao-phong/2384467/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.