Lưu Mật Nhi thấy Vô Trần đứng canh ở cửa, nàng làm mặt lạnh.
Vô Trần xoay người, im lặng.
Hừ hừ, Lưu Mật Nhi xoay người đi tới đình nghỉ mát khác trong rừng trúc, ngồi xuống.
Vô Trần đi theo rồi đứng ở một bên.
Lát sau, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi đi vào rừng trúc. Vừa thấy nàng, hai mắt nhanh chóng tỏa sáng.
"A Đại. . . . . ."
Lưu Mật Nhi: "Cút xa ta ra."
Phượng Cảnh Duệ mếu máo nháy nháy mắt: "A Đại. . . . . ."
Lưu Mật Nhi nhức đầu, "Ngươi có thể đừng giả bộ nai tơ được hay không ? Trông ngươi rất vô sỉ đó, có biết không? Rốt cuộc người nào đã làm vặn vẹo tính nết của ngươi vậy hả?"
Ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ tối sầm lại, môi khẽ nhếch lên "A Đại muốn biết sao?"
"Không muốn."
"Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết." Phượng Cảnh Duệ mở miệng nói.
Lưu Mật Nhi lấy tay bịt lỗ tai lại "Ta không muốn biết…"
Phượng Cảnh Duệ mở miệng lấy lòng, "Không cho ta cơ hội sao ?"
"Cơ hội này còn không tốt." Lưu Mật Nhi rất nhanh chóng mở miệng.
Phượng Cảnh Duệ: "Ngươi không nghe, ta sẽ điểm huyệt đạo ngươi."
Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Ngươi dám."
Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai. Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Một giây sau, Lưu Mật Nhi quay người bỏ chạy. Chạy trối chết liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lại, rồi cả người bị khiêng lên trên bả vai, y bước vào gian phòng trong.
Nàng kêu to, "Buông ta ra, ta không muốn nghe…"
Phượng Cảnh Duệ vỗ nhẹ cái mông của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-mot-leo-tuong-canh-hai-bo-vao-phong/2384469/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.