Chung Khâu Duyên gọi cho Châu Tồn Thú, bảo: “Giờ anh thử tự đi một mình xuống tầng đi. Em chờ anh dưới tầng.”
Châu Tồn Thú một tay cầm điện thoại, một tay cầm chiếc ô cán dài, đứng ở cửa không nhúc nhích. Chung Khâu Duyên nói tiếp: “Em không cúp máy đâu. Anh nhớ nhé, em chờ anh dưới tầng.”
Châu Tồn Thú cúi đầu nhìn chiếc cầu thang trước mắt, nó hệt như một hang động kéo dài đến chốn sâu hun hút. Trong không khí thoang thoảng mùi mưa, đầu bên kia điện thoại là tiếng hít thở của Chung Khâu Duyên, Châu Tồn Thú chầm chậm bước xuống tầng.
Chung Khâu Duyên hỏi anh: “Thấy “hoà khí sinh tài” chưa?”
Châu Tồn Thú đáp: “Thấy rồi.”
Chung Khâu Duyên lại hỏi: “Giờ đã đi qua giá giày nhà cô giáo Trang chưa?”
Châu Tồn Thú không đáp. Chung Khâu Duyên chờ một lúc, Châu Tồn Thú nói: “Thấy rồi.”
Anh cứ thế đi xuống tầng một với tốc độ cực kỳ chậm. Chung Khâu Duyên giơ điện thoại lên, vẫy mạnh tay với anh. Châu Tồn Thú có hơi mất sức, Chung Khâu Duyên bèn đỡ anh rồi bảo: “Giỏi lắm. Bạn nhỏ Châu Tồn Thú giỏi thiệt nha.”
Cái bóng đèn chập chờn ở lối hành lang đơn nguyên III bỗng tối thui. Châu Tồn Thú mệt mỏi tựa trán lên vai Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên không dám cử động, cậu kéo Châu Tồn Thú lại, ôm eo anh.
Chung Khâu Duyên chợt rất muốn hỏi. Châu Tồn Thú bảo anh thích đàn ông, vậy anh từng có quan hệ với người đàn ông nào chưa? Bọn họ hôn nhau thế nào, tiếp xúc thân mật ra sao? Cậu không sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-nong-banh-mem-khuong-kha-thi/2739856/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.