❗Chương truyện có đề cập nhẹ tới vấn đề tự tự. Bạn đọc lưu ý❗
Hôm đó, Chung Khâu Duyên gọi điện cho Khâu Tuyết Mai nhưng bà một mực từ chối. Hôm được nghỉ theo ca, cậu bèn lái xe về nhà một chuyến. Chung Bảo Thần đang rửa chỗ khoai tây mới đào từ dưới đất lên trong sân, Chung Khâu Duyên ngồi thụp xuống hỏi ông: “Khâu Tuyết Mai đâu rồi ạ?”
Chung Bảo Thần đáp: “Không rõ bà ấy đâu, mấy hôm gần đây toàn sáng đi tối về.”
Chung Khâu Duyên huých vào khuỷu tay của Chung Bảo Thần, hỏi: “Đại ca Bảo, mẹ có nói gì với bố không?”
Chung Bảo Thần cúi đầu, tiếp tục rửa củ khoai tây trên tay, nói: “Mấy hôm trước từ trong phố trở về, bà ấy ngồi ở chỗ phản hóng mát khóc rất lâu, hỏi cũng không đáp.” Ông bỗng ngẩng lên hỏi: “Con chọc bà ấy à?”
Chung Khâu Duyên chột dạ dụi mũi, không đáp.
Hôm đó, khi cậu ra mở cửa thì đã không thấy Khâu Tuyết Mai đâu. Chung Khâu Duyên cảm thấy bị dọa tới mức lưng đẫm mồ hôi. Cậu ho khan một tiếng rồi nói với Châu Tồn Thú: “Vừa nãy mẹ em ở ngoài cửa.”
Dựa theo hiểu biết của Chung Khâu Duyên về Khâu Tuyết Mai, bà không phải kiểu người sẽ trốn tránh, không giải quyết vấn đề. Lần này không biết do quá sốc hay sao, Khâu Tuyết Mai mãi không chịu xuất hiện.
Chiều tối nọ, Chung Khâu Duyên vừa đi làm, không lâu sau Châu Tồn Thú tan làm về nhà thì thấy Khâu Tuyết Mai đứng trước cửa. Châu Tồn Thú vừa mở cửa vừa nói: “Cô ơi, Chung Khâu Duyên đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-nong-banh-mem-khuong-kha-thi/2739877/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.