Ngọn hải đăng ngoài khơi tỏa sáng xa xăm, gió biển gào thét lướt qua mặt nước, trên bãi cát kéo dài hai hàng dấu chân sâu cạn khác nhau. Cát mịn bám vào mắt cá chân cô, tựa như cô đang giẫm lên những dấu chân đã để lại từ nhiều năm trước, bên tai vang lên không phải tiếng gió mà là những tràng cười mơ hồ.
Để không bị ai quấy rầy, Hứa Tuấn thường thuê một bãi biển tư nhân vào mỗi dịp hè. Triệu Doanh Liễm không thích nắng gắt, nhưng vẫn luôn ở bên hai người họ, nằm trên ghế dài, đeo kính râm.
Hứa Tuấn xách theo chiếc phao bơi dành cho trẻ em—loại hình con vịt vàng—đứng ở mép nước, đưa tay về phía cô.
“Đừng lo, bố sẽ nắm chặt tay con.”
Cô giẫm lên những con sóng nhỏ tràn vào bờ, sau khi quen với nhiệt độ nước thì dần dần tiến đến gần. “Con vẫn hơi sợ.”
Hứa Tuấn mỉm cười, đeo phao bơi vào người cô: “Chúng ta chỉ chơi ở đây thôi, không ra xa đâu.”
“Mẹ đâu? Mẹ không đến sao?”
“Mẹ à…”
Ông nhìn về phía người phụ nữ cách đó không xa, đang úp quyển sách lên mặt, cười khẽ: “Mẹ vẫn còn đang mơ màng đây.”
Về sau, khi Hạ Lâm cùng Hạ Minh Trì tạm thời đến sống chung, hai gia đình thường xuyên đến đây. Cô và Hạ Minh Trì thích nhất là dùng xẻng và khuôn để xây những lâu đài cát, còn người lớn thì ngồi bên cạnh, vừa thưởng thức đồ ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Cánh tay bỗng nhiên bị nắm chặt, cô bừng tỉnh, phát hiện mình đã đứng ngay ranh giới giữa biển và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-tuy-y-chu-thanh-nguyet/2704822/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.