Y như lời Nhất Lâm nói tối qua, sáng nay nó mới bừng mắt dậy đã ngửi thấy mùi cơm phảng phất. Nó nhìn bóng dáng hì hục tận tâm nấu từng món ăn mà nghĩ ngay đến mẹ ở nhà, trước khi lên đại học, bà cũng thường hay dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho hai chị em chuẩn bị đến trường. Hạ Nhi lò dò ngồi dậy, cậu nói vọng ra, nó nghe như mẹ đang gọi nó:
"Dậy đánh răng rửa mặt đi, đồ ăn sắp xong rồi này."
Nó lóc cóc vừa đi vào nhà tắm vừa ngáp ngủ, cậu nhìn cái đầu tổ quạ kia mà chỉ biết cười, con gái con đứa thế bao giờ không...
Cậu để ngay ngắn bữa sáng dinh dưỡng lên bàn, bát đũa cũng ngay ngắn đợi nó, Hạ Nhi vừa ra thấy cơm liền ngán ngẩm, định bụng chỉ ăn mỗi cái ăn thì cậu mắng:
"Ăn cả cơm đi, đừng có ăn mỗi thức ăn không như thế chứ."
"Xuỳ, làm như mẹ mình không bằng." Nó lẩm bẩm càu nhàu, cậu cầm bát nó rồi lấy cơm thật đầy, ép như ép con:
"Ăn đi, phải ăn đủ chất vào."
"Aishhhh tôi ghét ăn cơm vào buổi sáng!!!"
"Ghét cũng phải ăn, không ăn thì lại đau bụng như hôm qua đấy, ăn đi!"
Hạ Nhi đành nghe lời cậu vì sợ cậu tức lên, nhưng mà công nhận đồ cậu nấu ngon quá làm nó ăn không ngừng luôn, vừa hết đã xới thêm đầy bát nữa, cậu chỉ biết lắc đầu cười.
Nhưng Hạ Nhi vẫn cố giữ khoảng cách với cậu, trong bữa ăn tuyệt đối hạn chế nói chuyện với cậu. Nhất Lâm chỉ biết ngồi nhìn con bé ăn ngon
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-be-cong-toi-roi-phan-1/832892/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.