Sáng nay, cả hai trở nên khá im lặng...
Vì buổi chiều mới đến buổi họp lớp nên cả sáng nó dành thời gian cho cái truyện đang viết dở mà không thèm nói với cậu lời nào. Cậu thấy nó im nghĩ chắc đang còn giận nên cũng không nói câu gì, cứ cầm điện thoại chơi game cả sáng rồi đôi lúc liếc qua xem nó thế nào thôi.
Gần trưa, nó đun sôi nước để úp mì, tay loay hoay mãi mới bật được cái bếp. Nước sôi, con bé chạy ra bưng nồi nước xuống mà lúng túng không để ý là nước đang nóng, tay không cầm vào nóng quá đành buột miệng kêu lên:
"A..."
Trình Nhất Lâm đang chơi dở, nghe thấy tiếng con bé kêu thì vứt điện thoại xuống giường rồi lao đến chỗ nó, sốt sắng hỏi:
"Sao thế????!!!"
Đáp lại cậu là cái bơ đẹp của con bé, nó giấu tay mình đi rồi đeo bao tay vào bưng nồi nước xuống. Trình Nhất Lâm ái ngại mím môi nhìn con bé, thật sự muốn mở mồm ra xin lỗi mà cũng không nói được.
Cậu giờ mới để ý rằng, con bé hầu như suốt ngày ăn mì mà không nấu được gì khác, suốt ngày mì ăn liền thế này cũng không tốt, trước ở nhà nếu cậu có ăn thì mẹ cũng toàn cấm, vậy mà đây thì ăn suốt ngày mà vẫn chịu được. Cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng:
"Sao suốt ngày ăn mì hộp thế?"
Nó xì xụp đưa mì vào miệng mặc kệ cậu hỏi gì, còn cố tình dịch mông ra ngồi cách xa cậu nữa chứ. Đúng là trẻ con thì thường hay giận dỗi rất lâu, cậu nghĩ bụng rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-be-cong-toi-roi-phan-1/832983/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.