43.
Tôi là ai, tôi ở đâu, vừa xảy ra chuyện gì?
Chỉ thuận miệng đùa một câu mà lại bị tưởng là thật sao?
Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay, tôi thậm chí đã ngừng thở một chút.
Ánh mắt rơi vào nơi đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh sáng mùa đông ấm áp xuyên qua làn da trắng đến gần như trong suốt của cậu, những mạch máu xanh hiện rõ nơi thái dương, lan tỏa lên gò má trở thành sắc hồng nhạt, và đôi môi hơi cong lên như miệng của một chú mèo.
Thật sự là một đòn tâm lý.
Dễ thương đến mức không thể tha thứ.
Tôi run rẩy dùng một tay còn lại vỗ vỗ vào ngực, cố gắng làm dịu cảm xúc của mình, liên tục nhắc nhở bản thân rằng đây là nơi đông người, không thể làm những chuyện không đứng đắn.
Cũng may ý chí của tôi đủ kiên định, nhờ tưởng tượng ra những hậu quả có thể xảy ra nếu tôi làm điều gì đó không đúng mực mà dập tắt đi những suy nghĩ không lành mạnh.
Dù sao thì, không ai có thể thờ ơ khi nhìn thấy người mình thích có những hành động và biểu cảm như vậy mà.
Những tưởng tượng không thích hợp bị tôi ép buộc phải dập tắt, khi cậu chủ nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi đã trở lại trạng thái bình thường. Tôi cố gắng che giấu tất cả những cảm xúc không nên có, nhưng vẫn không dám chắc sắc mặt của mình có lộ ra sơ hở hay không, vì vậy tôi cố tình cười một cái.
Cậu ấy có vẻ không có gì không thoải mái, dường như không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-nho-nhat-nam-phu/1025343/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.