42.
Vừa nghe thấy giọng nói này, tôi giật mình ngồi dậy, không phải cậu chủ nhỏ đây sao?
Quả nhiên, quay đầu nhìn, người đang cúi xuống nhìn qua cửa sổ xe chính là cậu ấy.
Thật sự là “hết bóng tối rồi cũng sẽ thấy ánh sáng”.
Tôi vội vàng mở cửa xe, xuống xe, nghe thấy cậu ấy hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Nhưng tôi không để ý đến câu hỏi của cậu ấy, vừa xuống xe đã lao đến, giống như một chú chó to lớn lâu ngày không thấy chủ, dùng tay chân để quấn lấy cậu ấy.
Chênh lệch chiều cao và thân hình giúp tôi dễ dàng ôm cậu ấy vào lòng, cậu ấy không từ chối càng khiến tôi có thêm cơ hội. Tôi chôn mặt vào cổ cậu ấy, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào rất đặc trưng trên người cậu ấy, mọi sự lo lắng và khó chịu trong lòng tôi ngay lập tức tan biến.
Cậu ấy thích ăn đồ ngọt, bánh kem và trà sữa là không thể thiếu, sau một thời gian nỗ lực, tôi còn thành công dưỡng cho cậu ấy thói quen uống sữa mỗi sáng. Vì vậy, một mùi hương ngọt ngào hòa với vị sữa tự nhiên lan tỏa trên cơ thể cậu ấy. Giống như con người của cậu chủ nhỏ vậy, mềm mại và ngọt ngào, khiến người khác không thể cưỡng lại được.
Tôi ôm cậu ấy, thở dài một cách u uất.
Chưa gặp nhau còn dễ chịu, tối đa chỉ là thất vọng quay về, không đến nỗi quá buồn bã, tôi thậm chí còn lạc quan nghĩ sẵn nội dung sẽ gọi điện và nhắn tin cho cậu ấy khi về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-nho-nhat-nam-phu/1025345/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.