19.
Tôi cứ tưởng họp phụ huynh chỉ tổ chức một lần là xong, sau này chắc chắn sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng, chưa đầy hai tuần sau, thầy giáo lại gọi điện cho tôi.
Lúc đó tôi đang họp, chủ đề cuộc họp là làm thế nào để nâng cao chất lượng dịch vụ, khiến người sử dụng dịch vụ đồng thời cảm nhận được sự ấm áp như mùa xuân và sự an toàn vững chãi như núi, phải nói là, giảng giải điều này với đám người thô lỗ chỉ biết xông pha là một quá trình thực sự mệt mỏi, tôi tức giận đập bàn một cái rồi thu hết điện thoại của mọi người, mới khiến họ ngồi ngoan ngoãn nghe giảng bài.
Ngay sau đó điện thoại của tôi reo lên.
Một giai điệu rất du dương vang lên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi tắt máy một lần, chưa đầy hai giây nó lại reo, không còn cách nào khác, tôi đành cố gắng giữ bình tĩnh bước ra khỏi phòng họp, nghe điện thoại của số lạ đó: “Alo?”
Người bên kia hỏi: “Xin hỏi đây có phải là phụ huynh của Thích Thanh Viễn không? Phiền quý phụ huynh đến trường ngay lập tức.”
Tôi: "???"
Cậu chủ nhỏ bị làm sao rồi?
Tôi ngơ ngác cầm chiếc điện thoại vừa bị cúp máy ngang, rồi bất giác chạy ra ngoài.
Khoảng cách từ công ty đến trường không gần, tôi nhớ lại giọng nói có vẻ căng thẳng của thầy giáo trong điện thoại, lòng không dám lơ là, bỏ luôn cuộc họp, đạp ga phóng đi, rút ngắn quãng đường gần một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-nho-nhat-nam-phu/1025375/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.