18.
Cuộc họp phụ huynh diễn ra vào sáng thứ bảy, họp xong thì đã đến giờ ăn trưa, cậu chủ nhỏ chọn một nhà hàng, tôi nhanh chóng đưa cậu ấy đến đó.
Có lẽ cậu ấy vẫn còn áy náy vì khi nãy đánh tôi, khi gọi món, cậu ấy hiếm hoi hỏi tôi muốn ăn gì.
Tôi bất ngờ, nhưng vẫn khăng khăng mình không kén ăn, ăn gì cũng được: "Cậu chủ cứ gọi món mình thích là được.”
Chủ yếu là vì tôi vừa mới lừa cậu ấy, trong lòng áy náy, không dám nhận sự ưu ái này.
Tôi sợ một ngày nào đó cậu ấy hiểu ra, cộng thêm hành động được voi đòi tiên của tôi, thì tôi sẽ tiêu đời mất.
Nhưng tôi không ngờ rằng, dù tôi đã thể hiện rõ ràng ý muốn nghe theo mọi ý kiến của cậu chủ, và nói rằng tôi không còn đau nữa. Cậu ấy vẫn suy nghĩ thật lâu, rồi nghiêm mặt gọi phục vụ đến.
Tôi còn tưởng cậu ấy phát hiện ra vấn đề gì, vừa ngồi thẳng người, tạo ra khí thế "người lạ đừng lại gần, ai động vào tôi thì chết", thì nghe cậu ấy nghiêm túc hỏi phục vụ:
“Ở đây có bán óc heo không?”
Tôi: "..."
"???"
Tôi sững sờ một lúc mới hiểu ra, đây là muốn tôi ăn gì đó bổ não rồi!
Sao cậu ấy lại nghĩ ra được điều này?
Thấy cậu ấy hình như thật sự muốn gọi cho tôi một nồi cháo óc heo để bổ não, tôi vội vàng ngăn lại:
“Cậu chủ, tôi không sao nữa rồi, giờ đầu không đau chút nào, nếu cậu chủ không tin, tôi có thể biểu diễn ngay cho cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-nho-nhat-nam-phu/1025376/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.