16.
Có lẽ tôi là phụ huynh duy nhất trong sự nghiệp giảng dạy của giáo viên này mà ngay cả tên “đứa con” của mình cũng không nhớ, khi đứng dậy, ông ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:
“Phụ huynh của Thích Thanh Viễn?”
Tôi chịu đựng ánh mắt gần như muốn giết người của cậu chủ nhỏ bên ngoài, gật đầu liên tục: “Đúng, tôi là chú của cậu ấy.”
“Trẻ vậy sao?”
“Tại tôi trông trẻ tuổi.”
“Được rồi." Giáo viên thu hồi ánh mắt, không biết có chấp nhận lời giải thích của tôi không, nói: "Phiền anh theo tôi một chút.”
Có lẽ vì có giáo viên ở đó, cậu chủ nhỏ không dám phát tác, chỉ khi ra ngoài mới trợn mắt nhìn tôi, ra hiệu rằng sau này sẽ tính sổ, rồi cùng nhau bước vào văn phòng.
Tôi tạm thời thoát nạn, trong lòng có phần may mắn, nhưng rồi lại nghĩ xem rốt cuộc thầy giáo gọi tôi đến để làm gì.
Có phải cậu chủ nhỏ nhà tôi gây chuyện gì rồi không? Đánh nhau? Kết quả học tập giảm sút? Hay là cướp bạn gái người khác?
Không phải tôi suy nghĩ lan man, chỉ cần nhìn khuôn mặt cậu chủ nhỏ nhà tôi thôi, làm hoa khôi trường này quả là dư sức, nói là chủ động cướp bạn gái người khác thì chắc chắn không thể, nhưng không thể ngăn cản các cô gái thích cậu ấy! Biết đâu có vài cô bé cuồng nhiệt, vì cậu chủ nhỏ nhà tôi mà chia tay bạn trai, khiến cậu ấy bị ép trở thành tình địch chứ!
Hơn nữa, cậu chủ nhỏ nhà tôi tính tình cũng không được tốt, người ta tìm đến không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-nho-nhat-nam-phu/1025379/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.