14.
Tôi hỏi cậu ấy lúc đi trên đường: “Họp phụ huynh gì thế? Sao phải là tôi?”
Cậu ấy liếc tôi một cái: “Bảo anh đi thì đi, nhiều lời thế!”
Tôi nghẹn lời, nhưng vẫn liều mạng hỏi tiếp: “Nhưng tôi cũng cần biết chút thông tin chứ? Nếu đến đó mà không biết gì thì sẽ làm mất mặt cậu chủ mất.”
Trong xe im lặng một lúc, sau một hồi lâu, cậu ấy lúng túng nói: “Chỉ là họp phụ huynh bình thường thôi, đến đó có mặt là được, việc khác anh không cần quan tâm——”
Ngừng một chút, cậu ấy lại nói: “——chỉ là, sau khi họp xong, giáo viên chủ nhiệm sẽ nói chuyện với anh, anh cứ ứng phó thôi, thế nhé.”
Chưa kịp để tôi hỏi, cậu ấy lại bổ sung: “Đến lúc đó anh cứ nói anh là chú của tôi, cô giáo nói gì anh cứ nghe, gật đầu mỉm cười, đừng nói nhiều.”
Thật là bá đạo, rõ ràng là cậu ấy cần tôi giúp đỡ, vậy mà lại ra lệnh như thể tôi là người hầu, không hề mềm mỏng chút nào.
Nhưng nói cho cùng thì lỗi cũng do tôi trước, để cậu ấy nắm được điểm yếu, nên dù cậu ấy yêu cầu gì, tôi cũng phải chấp nhận vô điều kiện.
Chỉ cần đừng sa thải tôi là được.
Cậu ấy hơi bất mãn vì sự im lặng của tôi suốt đường, đến cửa nhà vẫn không xuống xe, xung quanh nhà để xe không có ai khác, liền đập tay vào vô lăng ầm ầm, hỏi: “Anh nghe hiểu chưa?”
“Hiểu rồi hiểu rồi." Tôi ngồi trong xe mà cảm thấy tai sắp điếc luôn rồi, vội vàng giữ tay cậu ấy lại, mở cửa xe phía cậu ấy ra, cúi người bắt chước tư thế hoàng tử mời công chúa một cách rất cường điệu: "Mời ngài xuống xe.”
Vẻ mặt cậu chủ có vẻ khá tốt, không để ý đến trò hề của tôi, bình tĩnh xuống xe.
Làm thuê cho chủ thật là khó khăn. Tôi thầm than thở.
Đến ngày họp phụ huynh, tôi bị cậu ấy ép mặc vest, cơ thể quen mặc áo thun rộng thùng thình lâu năm nay vẫn chưa quen, cảm giác như tay và ngực bị bó chặt quá, chỉ cần cử động nhẹ là có thể làm bung cúc áo ra mất.
Mặc xong quần áo, tôi suy nghĩ một chút, đeo cà vạt lên rồi đi tìm cậu chủ, nói với cậu ấy rằng tôi không biết thắt cà vạt.
Cậu ấy vẻ mặt khó tin: “Mẹ kiếp, cái này anh cũng không biết? Ngốc à?”
Tôi: “Trước đây học rồi, giờ quên mất rồi, cậu chủ cũng biết mà, tôi đâu có thường xuyên đến những nơi cần mặc vest.”
Cậu ấy bĩu môi: “Tôi làm sao biết anh đi đâu mà biết?”
“Nhưng nếu không thắt cà vạt thì lát nữa sẽ làm mất mặt cậu chủ mấy.” Tôi nói rất thành tâm.
Cậu ấy trợn mắt nhìn tôi: “Mẹ nó, phiền phức thật.”
Nói xong cậu ấy thấy vẻ mặt tôi vô tội, lại khó chịu giơ tay giúp tôi thắt cà vạt.
Thực ra tôi biết thắt, nhưng tôi chỉ muốn trêu cậu ấy thôi. Không có lý do gì cả.
Chiều cao chênh lệch giúp tôi dễ dàng quan sát toàn bộ nét mặt cậu ấy, nhìn cậu ấy cúi đầu càu nhàu thắt cà vạt cho tôi, mặt hơi đỏ vì mới ngủ dậy, tay khéo léo luồn dưới cổ tôi, cuối cùng thả cà vạt xuống, vẻ như đang tức giận mà vỗ mạnh: “Được rồi, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu.
“Không có lần sau nữa!” Cậu ấy hung dữ tuyên bố.
Tôi chưa kịp bày tỏ sự tiếc nuối, đã bị cậu ấy thúc giục lên xe.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.