Lăng Lăng bước xuống nhà con nhỏ đó ngồi trên ghế xa lông xem ti vi 1 chân gác chéo. Nó thấy cô vội giật giật kêu
-"Ê con nhỏ người hầu vô bếp lấy tao ly nước "
-"Nước gì? _Cô thản nhiên đáp
-"Thì là nước"
-"Thì tôi đang hỏi cô cần nước gì?"
-"Tao cần nước"
-"Nước gì mới được"_Cô trả lời mặt tỉnh bơ.
-"Mày.. Ôi mẹ ơi đau tim quá"
Đôi co với cô thà nó tự lấy còn hơn.Con nhỏ đó tức giận nó đứng dậy tự vô lấy nước lun. Cô cười thầm. Đáng đời
Lâm Phu nhân bận việc giờ mới trở về nhà
Uyển Hạ thấy bà như vớ được vàng ưỡn ẹo bước tới giả bộ khóc lóc giống như ai hành nó vậy.
Phu nhân lo lắng lau nước mắt nó hỏi:
-"Uyển Hạ con sao thế? "
-"Bác ơi con bị ăn hiếp đó huhu"
-"Ai ăn hiếp con? "_Bà đỡ cô ta ngồi xuống
Được nước cô ta làm tới, cô ta chỉ tay về phía Nguyệt Lăng.Hàn Phu nhân nhìn Lăng lăng, cô vội lắc đầu.
-"Sao có thể là Nguyệt Lăng được"
Cô ta nũng nịu nói
-"Nó là nha hoàn mà lại trả treo với con ghê lắm đó Bác"
-"Mặc dù Nguyệt Lăng là người ở nhưng ta coi nó như con con cũng đừng giận con bé làm gì cả"
Thì ra bà ấy vẫn đứng về phía cô. Hàn Phu nhân biết rõ tính tình của Thạc Uyển Hạ, luôn làm theo ý của mình không bao giờ nhận mình sai.
-"Còn anh Thiên Lâm nữa bác luôn lạnh nhạt với con "
Hàn Phu nhân vỗ vai cô ta trấn an
-"Con yên tâm bác sẽ nói chuyện với nó"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-xin-tha-cho-em/332022/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.