28.
Hôm sau khi Túc Du thức giấc, hàng lông mày anh tuấn nhăn nhó.
Đặc biệt là khoảnh khắc nhìn về phía bộ xương trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Anh giơ tay nắn nắn giữa mày, không rõ chuyện hôm qua chỉ là mơ hay là anh thật sự đã bị bộ xương kia dùng gối đập cho hôn mê bất tỉnh.
Nếu là thật, vậy rốt cuộc bộ xương có oán niệm to bự bao nhiêu chứ?
29.
Túc Du buông tay, nhìn về phía bộ xương trắng lóa trong phòng khách, rõ ràng vẫn là tư thế giống hệt thường ngày, nhưng anh cứ thấy cái thứ không có miếng cơ mặt nào kia như mơ hồ mang chút… kiêu ngạo.
30.
Hừ.
31.
Điện thoại run lên, là một dãy số quen thuộc. Túc Du vừa bóp giữa mày vừa nhận cuộc gọi, giọng nói thân thuộc từ đầu bên kia truyền đến, còn chưa nói gì đã thở dài, sau đó mới lên tiếng: “Người mày muốn tao tìm đã tìm được rồi.”
Túc Du “Ừ” một tiếng, nói cảm ơn.
Người trong điện thoại ngập ngừng muốn nói rồi thôi một lúc, cuối cùng do dự nói: “Vẫn phải tin vào khoa học đấy.”
“Ừ, tin tưởng khoa học.” Giọng điệu Túc Du cực kỳ bình tĩnh, “Tao tin tưởng người mày tìm được có thể gọi linh hồn em ấy ra cho tao một cách khoa học.”
32.
……WTF???
33.
Gọi hồn gì? Ghê dữ vậy? Thời đi học tên Túc Du này xếp hạng toán lý hóa toàn năm chưa từng rớt khỏi top 3, chủ nghĩa duy vật thế mà đòi gọi hồn gì cơ? Gọi như nào? Đeo mặt nạ tay cầm lục lạc vừa múa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-ke-ve-hon-ma-di-du-hon-le-cua-ban-trai-cu/2349428/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.