Triều Nam trơ mắt nhìn chiếc bát sứ trong tay Hoắc Bằng Cảnh vỡ thành mấy mảnh, thuốc đen chảy từ tay Hoắc Bằng Cảnh xuống, rơi đầy trên nền đất.
Từ chuyện chiếc bát vỡ tan tành, Triều Nam đoán tâm trạng của đại nhân nhà mình lúc này không tốt. Hắn nhanh chóng nghĩ ra lý do khiến đại nhân phiền lòng, đó là thuốc giải. Hôm nay thích khách nói, loại độc đó không có thuốc giải, nên đại nhân mới phiền não.
Triều Nam an ủi: “Đại nhân, lời của thích khách cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Hắn nói không có thuốc giải, chưa chắc là thật. Ngài đừng phiền lòng. Hơn nữa, ngay cả khi thật sự không có, thuộc hạ tin rằng với y thuật của Lý Kỳ tiên sinh, cũng có thể chữa khỏi cho ngài.”
Hoắc Bằng Cảnh cúi mắt, nhìn vào những mảnh sứ vỡ trên bàn, chỉ ừ một tiếng, không phủ nhận phỏng đoán của Triều Nam.
Hắn cảm thấy phản ứng của bản thân nằm ngoài dự đoán.
Dù Triệu Doanh Doanh có xảy ra chuyện gì với vị hôn phu của nàng, thì liên quan gì đến hắn?
Lại khiến hắn phải để tâm như vậy.
Triệu Doanh Doanh chẳng qua chỉ là một người qua đường trong cuộc đời hắn, là một chút niềm vui trong những ngày bình yên ở Hồ Châu, chỉ vậy thôi.
Sau này rồi ai về đường nấy.
Hoắc Bằng Cảnh thở dài một hơi, lấy khăn từ trong tay áo ra, định lau sạch vết bẩn trên y phục. Nghĩ đến đây là khăn của Triệu Doanh Doanh, hắn lại đổi sang dùng của mình.
Triều Nam ở bên cạnh lên tiếng: “Ta đi lấy cho ngài một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-than-khong-bang-cau-ta/2699307/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.