“Bà ấy quá vội vàng nên không chú ý tới nguy hiểm. Ngay khi bà ấy gần đến được hồ nước thì bị một con voi đi ngang qua giẫm phải. Thật đáng thương. Cừu con vất vả lắm mới bò ra được khỏi hồ nước, nhưng nó lại nhìn thấy t.h.i t.h.ể của mẹ mình... Bà à, bà hiểu không? Cái gì mà cắt đứt ruột gan, cái đó cũng không đủ để diễn tả một phần vạn cảm giác lúc đó đâu.”
Bà Tôn không nói gì, ánh mắt nghiêm túc của bà vô thức xen lẫn một tia thương xót.
Thật lâu sau, Bạch Nhược Linh mới bình tĩnh lại, khẽ nhếch khóe miệng: “Nhưng mà, tất cả vẫn chưa kết thúc... Tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi. Cừu con nhìn thấy một con rắn độc trà trộn vào đám động vật đang vây xem. Con rắn độc này đã ăn thịt nhiều loài động vật rồi, gần đây nó mới ăn thịt một con thỏ.”
“Tất nhiên, các loài động vật muốn đưa nó ra trước công lý, nhưng nó rất thông minh, xảo quyệt và giỏi ngụy trang. Con rắn và cừu con nhìn nhau, con rắn tưởng rằng cừu con đã phát hiện ra thân phận của nó nên nó đã mang cừu con đi. Sau đó rắn độc giải thích rằng nó có trách nhiệm giúp những con vật kết thúc cuộc sống của chính mình khi những con vật đó không muốn tiếp tục sống nữa, chứ nó không phải là loài vật xấu xa.”
“Về phần bắt thỏ thì hoàn toàn là bởi vì thỏ phát hiện ra nó là một con rắn độc. Bây giờ nó sẽ không g.i.ế.c cừu con và thỏ nữa, nhưng nó cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-truyen-cua-cuu/2574374/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.