Xung quanh là những ngọn núi rác đen ngòm, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, ruồi nhặng bu đầy. Cô đi chân trần, đôi chân trắng nõn như hoa sen lấm lem trong vũng nước đen kịt. Mặt nước nổi váng dầu và những con sâu ghê tởm đang uốn éo, nhảy múa.
Cô hoang mang, lạc lõng.
Khi đôi mắt dần thích nghi với màu sắc nơi đây, cô mới nhận ra trong những ngọn núi rác kia có vô số con người, chúng nhung nhúc như đàn kiến bò lên bò xuống.
Chúng mang hình dáng con người, nhưng lại bò trườn như loài vật. Tứ chi nhỏ bé như chân châu chấu, bàn tay như những chiếc xẻng không ngừng đào bới, tìm kiếm thức ăn rồi nhét vào miệng.
Từ trên bầu trời đỏ ngầu, những đống rác rưởi không ngừng rơi xuống như mưa.
Cô bước lên một bước, mặt nước dưới chân lập tức vỡ tan.
Tiếng nước khẽ khàng, nhưng lại thu hút sự chú ý của tất cả. Khi chúng nhận ra cô đang đến gần, tất cả đều dừng lại.
Chúng đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Đám người này cả nam lẫn nữ, đều tr@n truồng. Trên cái đầu trọc lóc của chúng có một lớp lông tơ trắng muốt. Đôi mắt chúng như mắt ruồi, với vô số tròng mắt nhỏ ghép lại, chèn ép đến mức mí mắt phồng rộp, phát ra ánh sáng đỏ rực. Trong miệng mỗi người đều có một chiếc lưỡi dài nhọn màu da người, phủ đầy những chiếc gai mềm mại màu trắng.
Một cảnh tượng quái dị đến rợn người, nhưng lại không khơi dậy bất kỳ cảm xúc nào trong lòng Bạch Nhược Linh.
Cô không sợ hãi, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-truyen-cua-cuu/2574431/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.