Sáng hôm sau.
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, nhuộm vàng cả căn phòng.
Âm thanh xe cộ, tiếng người nói chuyện vọng lên từ bên ngoài, khiến không khí trở nên ấm áp và yên bình đến lạ.
Bạch Nhược Linh tỉnh dậy, cảm giác như được cứu rỗi khỏi cơn ác mộng. Một đêm yên giấc.
Có lẽ... là do cô quá mệt mỏi, nên mới tưởng tượng rằng mình đã gặp phải ma quỷ.
Cô bật cười trước sự nhút nhát và những suy nghĩ vẩn vơ của mình, rồi mở cửa bước ra ngoài. Phòng mẹ vắng lặng, chỉ có bữa sáng đơn giản trên bàn. Chắc hẳn mẹ đã về muộn và đi sớm. Tờ giấy nhắn quen thuộc: "Nhược Linh, ăn sáng rồi đi học nhé!"
Cô mở tủ lạnh, mấy gói đồ ăn vặt vẫn còn nguyên. Cô thở dài, viết một tờ giấy dán lên cửa tủ: "Mẹ, trong tủ có đồ ăn vặt, mẹ nhớ ăn nha!"
Trước khi rời nhà, cô nhìn thấy chiếc ô trắng lẻ loi bên cửa, còn chiếc ô đen của mẹ đã biến mất. "Mẹ mang đi rồi quên?" - cô tự hỏi, rồi khóa cửa và chậm rãi xuống nhà. Diệp Tinh Du đang cúi người buộc dây giày trên bậc thềm.
Cô hơi căng thẳng, cất tiếng chào: "Chào buổi sáng..."
"Chào buổi sáng." - Chàng trai đứng thẳng dậy, nở nụ cười tươi rói. Khuôn mặt cậu giãn ra, ánh mắt rạng rỡ. Bình thường cậu lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, nhưng khi cười lại rất thu hút. Nhìn thấy cậu, Bạch Nhược Linh cảm thấy con đường đến trường bớt tẻ nhạt hơn.
Diệp Tinh Du sợ không khí im lặng nên vội nói: "Đi ra bến xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-truyen-cua-cuu/2574552/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.