Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng ngủ chính. Tần Phạn vẻ mặt nặng nề ngồi dậy.
Chuyện xấu hổ nhất trên đời này không phải là sáng sớm tỉnh dậy bên cạnh có một người đàn ông đang ngủ, mà là… người đàn ông trông như vừa bị giày vò xong.
Ánh mắt Tần Phạn không kiểm soát được liếc về phía người đàn ông. Anh nhắm hờ mắt, hơi thở đều đặn, khuôn mặt thanh tú cũng vì đang
ngủ mà trông yên tĩnh, dịu dàng hơn.
Chỉ có điều, lúc này trên chiếc cổ trắng nõn của người đàn ông chi chít vết răng bị gặm, bằng chứng phạm tội chất chồng tố cáo hành vi xấu xa tối qua của Tần Phạn.
Tần Phạn có cơ sở suy đoán: Thư luật sư do đội ngũ luật sư nhà họ Tạ soạn thảo, lại sắp phải thêm một bản nữa rồi.
Có lẽ ánh mắt Tần Phạn quá trắng trợn, Tạ Nghiên Lễ hơi nhíu mày. Sau khi mở mắt, đập vào tầm mắt là Tần Phạn đang khoanh tay, vẻ mặt trầm trọng nghiêm nghị nhìn mình.
Giọng nói thanh lãnh của người đàn ông mang theo sự khàn khàn mới tỉnh: “Bà Tạ, tôi còn chưa chết.”
Tần Phạn ngây người hai giây, không phản ứng kịp: “Hả?”
Tạ Nghiên Lễ xoa trán: “Cho nên, em không cần lộ ra bộ mặt đưa đám như đang chịu tang chồng đâu.”
Tần Phạn: “…”
Cuối cùng vẫn chột dạ, tuy trong lòng muốn chửi, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng hiền thục của người vợ: “Anh tỉnh rồi à, xin lỗi tối qua tôi uống nhiều quá…”
Nhìn cô lúc này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-sung-than-nien/2876208/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.