Chương 94: Lâu rồi anh không về nhà, có chút nhớ anh
Bên ngoài, bầu trời âm u, cơn mưa xối xả nặng hạt, một bóng
người cao lớn trong làn mưa từng bước từng bước tiến lại gần.
Cô ngồi trong xe, môi mím chặt lại, nhìn chăm chú vào bóng đen
trên cửa kính xe vô cùng căng thẳng, cả cơ thể cứ thế mà co người
lại…
Cửa xe bị một lực rất mạnh mở toang ra, Kiều Bích Ngọc vô cùng
sợ hãi. Đôi mắt cô mở to ra, vô cùng ngạc nhiên nhìn người đàn ông
đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, đó là Quách Cao Minh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi sang trọng màu tím sẫm, quần tây
màu đen và chiếc áo sơ mi đã bị mưa lớn làm ướt sũng dính sát vào
người, mái tóc ngắn với những giọt nước mưa lăn dài trên gương mặt,
làm lộ rõ gương mặt trắng trẻo tuyệt đẹp, giữa trán anh ta nhăn lại có
thêm chút lo lắng và sốt ruột.
“Cô đi gặp ai.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, sâu thằm trong mắt ẩn
giấu nỗi buồn vô cùng phức tạp.
Cô không có chút phản ứng lại, cũng không trả lời anh, chỉ nghe
thấy giọng nói của anh có chút khàn đặc và vội vàng.
Trên bầu trời mây đen dày đặc cuồn cuộn, sấm rền vang trời,
mưa như trút nước, anh bây giờ đang đứng ở bên ngoài xe, tức giận
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoang mang, sợ hãi của người phụ
nữ ở trong xe.
Là Quách Cao Minh đã cứu cô sao?
Đầu óc mê man,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/2458775/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.