Cậu con trai nhỏ xíu ấy đứng trên ghế, dùng điện thoại bàn gọi cứu hộ, cố giữ bình tĩnh để báo địa chỉ và miêu tả tình hình.
Khi gọi cho dì Đoạn, giọng anh vẫn mang theo tiếng nức nở:
“Mẹ ơi, em sắp không cứu được rồi, mẹ về nhanh đi…”
Dập máy xong thì anh đến chỗ tôi, nắm chặt tay tôi, cứ thế lặp đi lặp lại bên tai:
“Tuế Tuế, em sẽ không sao đâu, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì hết.”
Nói mãi nói mãi, chính anh lại bật khóc trước.
“Tất cả là tại anh, anh không nên để em về một mình, đều là lỗi của anh cả…”
May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sau khi tỉnh lại, tôi mắc chứng thích tiếp xúc da thịt—bản năng luôn khao khát sự gần gũi với người khác.
Thế nhưng trải nghiệm hôm ấy lại khiến tôi vô thức ghê sợ bất kỳ sự đụng chạm nào.
Chỉ ngoại trừ Đoạn Diệc.
Để chăm sóc bệnh tình của tôi, anh luôn có mặt bất cứ khi nào tôi cần.
Chỉ cần tôi đưa tay, anh chưa từng từ chối cái nắm tay hay cái ôm của tôi.
Cảm xúc của tôi với anh cứ thế trong những tiếp xúc thân mật lặp đi lặp lại ấy, dần dần đổi chất.
Trước giờ dì Đoạn luôn rất tốt với tôi.
Dù bố tôi làm ra chuyện nhơ nhớp như vậy, dì cũng chưa từng giận lây sang tôi mà vẫn thương yêu tôi như con ruột.
Trong lòng tôi từng ôm một hy vọng không nên có:
Biết đâu… Đoạn Diệc cũng thích tôi.
Biết đâu… dì Đoạn cũng sẽ chấp nhận tôi và anh bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-dut-le-thuoc/2721147/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.