Cánh cửa sắt trước mặt bị đóng sầm lại.
Bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa.
Tôi sững sờ lên tiếng: "Anh… anh định làm gì vậy?"
Giọng của Đoạn Diệc xuyên qua cánh cửa sắt dày nặng, nghe mơ hồ không rõ:
“Giúp em trị bệnh. Tuế Tuế, anh không muốn truy cứu mấy năm qua em là thật sự bị bệnh hay đang diễn trò nữa.”
“Chỉ cần em đồng ý dứt khoát cắt đứt cái tình cảm lệch lạc này trong hôm nay thì chúng ta vẫn có thể như trước kia, được không?”
Nỗi sợ lạnh toát cắm phập vào xương sống.
Tôi chẳng buồn để ý đến vết thương rát buốt nữa, vội bật dậy đập mạnh vào cửa sắt, giọng run rẩy:
“Anh, thả em ra. Em không thích anh nữa rồi, thật đấy, em không thích anh nữa rồi, anh thả em ra đi!”
Ngoài cửa chỉ truyền đến một tiếng cười khẩy, trong âm thanh ấy phảng phất chút mệt mỏi khó nhận ra.
“Tuế Tuế, rốt cuộc là từ bao giờ anh lại nuôi ra một đứa giỏi nói dối như em chứ?”
Tiếng bước chân vang lên.
Vài phút sau, bên ngoài hoàn toàn im ắng.
Anh đi rồi.
Ban đầu, tôi còn cố ép bản thân giữ bình tĩnh, tiết kiệm sức để kêu cứu và tìm cách thoát thân.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tia sáng cuối cùng lọt qua khe cửa cũng tắt hẳn.
Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh như mực.
Chứng khát tiếp xúc da thịt của tôi… cuối cùng vẫn phát tác.
Như thể có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm từng tấc thịt, từng đoạn xương.
Tôi co rút lại trong một góc, run rẩy không kiểm soát nổi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-dut-le-thuoc/2721149/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.