Cánh cửa sắt trước mặt bị đóng sầm lại.
Bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa.
Tôi sững sờ lên tiếng: "Anh… anh định làm gì vậy?"
Giọng của Đoạn Diệc xuyên qua cánh cửa sắt dày nặng, nghe mơ hồ không rõ:
“Giúp em trị bệnh. Tuế Tuế, anh không muốn truy cứu mấy năm qua em là thật sự bị bệnh hay đang diễn trò nữa.”
“Chỉ cần em đồng ý dứt khoát cắt đứt cái tình cảm lệch lạc này trong hôm nay thì chúng ta vẫn có thể như trước kia, được không?”
Nỗi sợ lạnh toát cắm phập vào xương sống.
Tôi chẳng buồn để ý đến vết thương rát buốt nữa, vội bật dậy đập mạnh vào cửa sắt, giọng run rẩy:
“Anh, thả em ra. Em không thích anh nữa rồi, thật đấy, em không thích anh nữa rồi, anh thả em ra đi!”
Ngoài cửa chỉ truyền đến một tiếng cười khẩy, trong âm thanh ấy phảng phất chút mệt mỏi khó nhận ra.
“Tuế Tuế, rốt cuộc là từ bao giờ anh lại nuôi ra một đứa giỏi nói dối như em chứ?”
Tiếng bước chân vang lên.
Vài phút sau, bên ngoài hoàn toàn im ắng.
Anh đi rồi.
Ban đầu, tôi còn cố ép bản thân giữ bình tĩnh, tiết kiệm sức để kêu cứu và tìm cách thoát thân.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tia sáng cuối cùng lọt qua khe cửa cũng tắt hẳn.
Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh như mực.
Chứng khát tiếp xúc da thịt của tôi… cuối cùng vẫn phát tác.
Như thể có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm từng tấc thịt, từng đoạn xương.
Tôi co rút lại trong một góc, run rẩy không kiểm soát nổi, môi bị cắn đến bật máu.
Ý thức dần dần mơ hồ.
Làn khói trắng vô tận xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, một lần nữa bao phủ trước mắt tôi.
Tôi nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống nền.
Và cả tiếng im lặng sâu không đáy.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cửa phòng dụng cụ bị ai đó đạp tung.
Ánh sáng tràn vào.
Sau một trận hỗn loạn ồn ào, có người vòng qua cánh tay tôi, cẩn thận bế tôi lên.
Hình như có tiếng cãi nhau.
“Hạ Chước, buông con bé ra. Mày không biết à? Vốn dĩ nó không thể chịu nổi việc bị người khác chạm vào, mày chạm vào chỉ khiến nó thêm đau khổ mà thôi.”
Rõ ràng vòng tay đang ôm tôi khựng lại một chút.
“Mẹ kiếp, mày đã làm em ấy ra nông nỗi này rồi, làm sao tao yên tâm giao em ấy lại cho mày được?! Tránh ra đi!”
“Nó là em gái tao, thế nào cũng chẳng liên quan gì tới mày.”
Ngay giây tiếp theo, có người túm chặt lấy cánh tay tôi, định kéo tôi đi.
Khoảnh khắc bị chạm vào, phản kháng từ tận sâu trong linh hồn trào lên mãnh liệt.
Cả người tôi chấn động, mạnh mẽ hất văng đối phương ra, rúc lại trong lòng người kia tìm một tư thế thoải mái mới chịu yên.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi hoàn toàn không biết nữa.
Chỉ nhớ gió thổi rất mạnh, nhưng vòng tay đỡ lấy tôi lại vô cùng vững vàng.
Lúc mở mắt lần nữa, tôi đã ở bệnh viện rồi.
Tôi mới chỉ động nhẹ ngón tay thì Hạ Chước đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh tôi cũng lập tức tỉnh dậy.
Đôi mắt đẹp của anh ấy lúc này đỏ ngầu tơ máu.
Thấy tôi tỉnh, anh ấy bật dậy ngay.
“Em ở đây đợi chút, anh đi gọi bác sĩ.”
Chạy được hai bước, anh lại quay lại.
Vội vội vã vã nhập số mình vào điện thoại của tôi, nhét vào tay tôi rồi căn dặn:
“Nếu Đoạn Diệc dám làm phiền em thì gọi ngay cho anh, một phút sau anh sẽ có mặt, rõ chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
Hạ Chước vừa rời đi, quả nhiên như anh ấy dự đoán, Đoạn Diệc lập tức bước vào.
Dưới ánh đèn trắng bệch của bệnh viện, ngũ quan của anh trông càng thêm sắc nét.
Tôi đã từng không biết bao nhiêu lần dùng ánh mắt để vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Vậy mà khoảnh khắc này, tôi lại thấy anh thật xa lạ, thậm chí đến mức chán ghét.
“Tuế Tuế, em đang hận anh sao? Anh…”
“Đủ rồi.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời chưa nói hết.
“Dì Đoạn và anh đã chăm sóc em nhiều năm, em rất biết ơn… Nhưng đến đây là kết thúc rồi. Sau khi xuất viện, em sẽ thuê một phòng gần trường, sau này sẽ không về nhà nữa.”
“Còn nữa, em không thích anh nữa rồi.”
Sắc mặt Đoạn Diệc lập tức sa sầm.
“Tuế Tuế, đừng dỗi.”
Tôi thấy nực cười đến mức muốn cười ra tiếng luôn đấy.
“Em không dỗi. Đoạn Diệc, ai lại đi thích một người hết lần này đến lần khác làm tổn thương mình chứ? Em rẻ mạt đến thế sao?”
Đây là lần đầu tiên, tôi không gọi anh là “anh”.
Gương mặt Đoạn Diệc khựng lại.
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ hoảng hốt hiện rõ trong mắt anh; nhưng rất nhanh, anh đã thu lại cảm xúc, quay đi với vẻ mặt vô cảm.
“Thẩm Tuế Hòa, đã là người lớn rồi thì nên nghĩ cho kỹ, lời nói ra sẽ có hậu quả.”
“Em nghĩ ngoài anh ra, còn ai có thể chấp nhận cái căn bệnh ghê tởm đó của em nữa?”
Nói rồi anh rời đi.
Tôi nghiến chặt răng cố nén nước mắt trở vào.
Những lời Đoạn Diệc nói không sai.
Anh là người duy nhất có thể giúp tôi khi bệnh phát.
Nhưng từ giờ trở đi, dù có đau đớn đến chết, tôi cũng tuyệt đối không quay lại cầu xin anh nữa.
Huống hồ, trong cơn hôn mê tôi vẫn còn lờ mờ nhớ được một vài chuyện.
Người đưa tôi đến bệnh viện là Hạ Chước, mà sự tiếp xúc của anh ấy… dường như không làm tôi cảm thấy quá khó chịu.
Có lẽ phản ứng của tôi với việc bị chạm vào cũng sẽ thay đổi theo tâm lý.
Nếu vậy thì tôi có thể thử chữa lành bản thân xem sao.
Tôi muốn sống như một người bình thường, không cần ai thương hại, sống một cách độc lập và tự do.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.