“Phải, phải chịu trách nhiệm sao?”
“Em nghĩ sao?”
Tôi cúi đầu, vặn ngón tay.
Hạ Chước đã tốt bụng ở bệnh viện chăm tôi cả đống ngày, mà tôi lại đi giở trò với người ta… Cũng hơi quá đáng thật.
“Hay là… em mời anh ăn một bữa? À không, hai bữa?”
Mặt Hạ Chước vẫn không cảm xúc.
Tôi cắn răng: “Mười bữa luôn!”
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán trách và lên án:
“Anh là một người đàn ông thuần khiết và trong sạch, bị sàm sỡ đến mức này mà em chỉ định xoa dịu anh bằng mấy bữa ăn thôi hả?”
Tôi xẹp xuống như quả bóng xì hơi, cúi đầu chịu phạt:
“Thế anh muốn sao thì nói đi, nhưng mà đắt quá là em không kham nổi đâu đấy.”
Đâu phải chỉ ngủ không yên thôi đâu, tôi còn rất rất nghèo nữa mà.
Đúng là đời người, đừng ngủ bậy; ngủ một phát là trắng tay liền.
Hạ Chước trầm ngâm một lúc, rồi mới nói:
“Vậy thế này đi. Em giả làm bạn gái anh một thời gian, sau đó tìm lý do chia tay trong êm đẹp.”
"Chỉ cần chúng ta là mối quan hệ đàng hoàng, chuyện anh bị quấy rối một hai lần truyền ra ngoài cũng chẳng sao cả."
Nói cách khác là… không cần trả tiền?
Mắt tôi sáng rực lên.
"Ok luôn, quyết định vậy đi! Bạn trai! Em gọi rồi đấy nhé, anh không được nuốt lời đâu."
"Không nuốt lời."
Hạ Chước lại nheo mắt cười.
Mỗi lần anh ấy cười như thế, trông cứ gian gian.
Nhưng tôi không nói ra.
Coi như giữ thể diện cho bạn trai (giả) đi.
Khi trở lại trường, tôi mới phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-dut-le-thuoc/2721151/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.